Ánh mắt BẠch Mặc Y liếc nhìn sang hông Sở Tử Dật đứng cạnh, thấy chỗ đó
trống không, nhất định là hắn đã đem khối ngọc bội trị giá ngàn lượng
thế nợ rồi, khoé miệng bỗng hơi nhếch lên, mấy hộp son bột nước đó nhiều nhất cũng chỉ hết mấy lượng bạc thôi mà, thật là con nhà giàu chẳng
biết khó khăn của nhân gian là gì cả..
"À, ta sẽ tới chuộc lại
thôi!" Có thể nhìn ra ánh mắt khinh thường của Bạch Mặc Y, Sở Tử Dật nói ngay, ánh mắt không chỉ dừng trên cảnh kịch vui mà còn dừng lại trên
người Bạch Vô thương, bất giác miệng méo xệch, chuyện này còn không phải con nàng làm hại đó sao! Tiếc là hắn chỉ dám nghĩ mà không dám nói,
biết đâu chừng tên nhóc quỷ kia lại dùng chiêu gì doạ hắn ấy chứ!
"Các người làm cái gì thế?" Một tiếng quát rung chuyển trời đất vang lên,
Bạch Triển Bằng chủ nhà phủ họ Bạch Bạch Thừa tướng đã về, nhìn thấy cả
đám người hỗn loạn trong đại sảnh thì mở trừng hai mắt, râu vểnh rung
rung.
Lúc này, Bạch phu nhân đang bị Mai di nương cưỡi trên
người, một chân còn đạp vào cả mặt bà ta, hai tay thì nắm lại đấm mạnh
lên bộ ngực ngạo nghễ của Bạch phu nhân, ở đó bình thường còn lớn hơn
những chỗ khác rất nhiều, mặc quần áo mà đẩy gồ lên, không biết bị ăn
bao nhiêu đấm rồi. Còn Lục di nương thị bị nha hoàn của đại phu nhân
đang nắm chặt tóc tai, giật xuống từng đám, trên mặt còn bị cào, quần áo cúc cũng rớt mấy cái, lộ ra cả mảng da thịt trắng như tuyết, còn Mai di nương thì bị mấy nha hoàn bà tử của mình vây quanh, không bị thương thì cũng bị những người đó đánh, xé, đạp mấy đạp, nhưng chuyện như thế bà
ta vẫn không tha cho người phụ nữ ngứa mắt này đâu.
Bị tiếng rống của Bạch thừa tướng, tất cả mọi người đều dừng tay, Bạch phu nhân thì
đẩy Mai di nương ra, khóc lóc chạy đến trước mặt Bạch thừa tướng quỳ
xuống, hai tay vẫn còn xoa nắn bộ ngực vĩ đại, búi tóc thì đã bị rớt
sang một bên, quần áo hỗn độn.
Mai di nương và Lục di nương cũng
đều chạy tới, cứ bên lôi bên kéo tay Bạch Thừa tướng, khóc lóc sướt mướt nói, "Lão gia à, ngài phải làm chủ cho thiếp nha!" Mai di nương nói, lộ ra khuôn mặt diễm lệ đẫm nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch thừa
tướng, trông thì rõ chật vật mà vẫn không mất đi vẻ đẹp mị hoặc.
"Lão gia à, thiếp thân bị nha hoàn bà tử kia kìa đánh đau lắm, ngài phải làm chủ cho thiếp nha!"
Lục di nương như chim nhỏ nép vào Bạch thừa tướng làm nũng chớp chớp mắt.
Cả đám nha hoàn bà tử trong phòng cũng đều quỳ xuống đồng loạt, ba vị tiểu thư cũng đều bị thương khắp người, cả đám nhìn thay đổi hoàn toàn, đâu
còn là các tiểu thư duyên dáng nữa, còn ai nhận ra các nàng ấy nữa? Ba
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!