Chung Ức liếc nhìn vị trí ngón áp út vẫn còn trống trơn của mình, gật đầu đáp một tiếng "được".
Nếu không đeo nhẫn cưới, cô khó mà giải thích với bố.
Đĩa cá vược chiên thơm ngon được mang lên, cô khẽ dịch chuyển đĩa salad sang một bên, tập trung cắt miếng cá, không muốn truy cứu đến cùng do bản thân ô muốn một chiếc nhẫn cưới hay mua chỉ vì để đối phó với bố.
Bởi vì không chịu được cảm giác truy cứu đến cùng ấy.
"Em muốn chọn ở cửa hàng, hay để họ mang đến nhà?" Giọng nói trầm ấm của Chu Thời Diệc lại lần nữa vang lên.
Chung Ức nghĩ đến việc lâu rồi chưa đi dạo phố, không chút do dự đáp lại: "Đến cửa hàng đi."
Chu Thời Diệc tìm WeChat của cửa hàng trưởng cửa hàng trang sức, tin nhắn trong lịch sử khung trò chuyện dừng lại ở hai năm trước. Anh không xem lại những tin nhắn cũ mà trực tiếp hỏi xem đối phương có đang ở cửa hàng hay không, thông báo buổi chiều sẽ qua để chọn nhẫn cưới.
Hơn hai năm trôi qua, cửa hàng trưởng giờ đã thăng chức thành quản lý khu vực, rất ít khi ở cửa tiệm, nhưng cô ấy không nhiều lời, nhanh chóng trả lời: [Có, Chu tổng, anh có thể đến bất cứ lúc nào.]
Thời gian trôi qua cũng khá lâu, có một số chi tiết cô ấy không nhớ rõ, nhưng nhanh chóng lướt qua tin nhắn cũ để xác nhận sở thích của khách hàng.
Hai năm trước, Chu Thời Diệc được sự giới thiệu từ ông chủ của bọn họ, đã đặt một chiếc nhẫn kim cương.
Lúc này, cửa hàng trưởng cũng tò mò không biết người đến chọn nhẫn cưới cùng anh chiều nay liệu có phải là chủ nhân của chiếc nhẫn kim cương hai năm trước hay không.
Đương nhiên, dù có tò mò đến mấy, cô ấy cũng sẽ không đi quá giới hạn.
Hẹn xong thời gian, Chu Thời Diệc đặt điện thoại xuống, thông báo với Chung Ức: "Đã hẹn lúc hai giờ."
Chung Ức nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm".
Những chiếc bàn xung quanh nếu có người ít nhất cũng sẽ nói chuyện phiếm vài câu, duy chỉ có bàn của họ im lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng dao, nĩa chạm vào nhau.
Một phần cá vược chiên đã được ăn hết, nhân viên đi đến dọn đĩa.
Chung Ức đổi sang đĩa cá thứ hai, khi dao nĩa còn chưa đặt lên miếng cá, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chu Thời Diệc.
Chu Thời Diệc cũng thỉnh thoảng sẽ nhìn lại cô, khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt của họ đúng lúc gặp nhau, anh ra hiệu cho cô cứ nói.
"Thói quen và khẩu vị của em không thay đổi, vẫn như trước đây." Khi nói, Chung Ức nhẹ nhàng cắt xuống một miếng cá, "Còn anh?"
Ngừng lại một chút, cô bổ sung, "Chúng ta tìm hiểu lại một chút, tránh sau này mỗi lần lại phải hỏi đi hỏi lại."
Chu Thời Diệc trả lời: "Có chút thay đổi rồi."
Về phần thay đổi thế nào, anh không nói rõ.
Bàn ăn lại chìm trong một khoảng lặng.
Chung Ức cúi đầu ăn phần cá vược chiên thứ hai, không có xương cá nhưng cô ăn rất chăm chú và cẩn thận, không cho phép bản thân có thời gian suy nghĩ lung tung.
Lúc này.
Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rượu vang, định đặt ly rượu xuống nhưng lại nhớ ra điều gì đó, anh nghiêng ly, ra hiệu cho cô nâng cốc nước của mình lên.
"Sau này trong hôn nhân, nếu anh có chỗ nào chưa chu đáo, mong em thông cảm, nếu em có yêu cầu gì, cứ nói với anh, không cần khách sáo. Tân hôn vui vẻ."
Lời nói của anh vừa xa lạ vừa khách khí.
Chung Ức nâng ly nước, chạm nhẹ vào ly rượu của anh, uống một ngụm tượng trưng rồi không nói gì thêm nữa.
Chu Thời Diệc cũng hơi ngẩng đầu, cầm ly rượu vang trong tay uống một hơi cạn sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!