Chương 7: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm trước ngày đi đăng ký kết hôn, Chung Ức đang tập plank trong phòng yoga, điện thoại đặt cạnh thảm tập, chín giờ năm phút, tiếng nhạc chuông vang lên bất chợt.

Cô nghiêng đầu liếc nhìn màn hình, là lời nhắc trong ghi chú, nhắc cô nhớ ngày mai đừng quên đi đăng ký kết hôn.

Thật ra làm sao mà quên được.

Cùng lúc ấy, tầng bốn mươi của toà nhà Khôn Thần vẫn sáng đèn, điện thoại đặt bên cạnh máy tính của Chu Thời Diệc rung lên đúng giờ.

Trên màn hình báo thức lúc 9:05 hiện dòng chữ "Đăng ký kết hôn với cô ấy".

Chu Thời Diệc vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, đưa tay tắt chuông mà không thèm liếc lấy một cái.

Từ sau khi nhậm chức tại ô tô Khôn Thần, đã ba ngày liên tiếp anh tăng ca đến tận nửa đêm.

Sau khi trả lời xong email, anh mới cầm điện thoại lên, mở khung trò chuyện, một tay nhanh chóng gõ dòng tin nhắn gửi đi: [Đã đặt lịch lúc tám giờ sáng mai.]

Chung Ức lúc ấy đang ngồi xếp bằng bên cạnh bóng yoga, đáp lại: [Vâng.]

Sau buổi dạ tiệc từ thiện, cách một tuần rồi hai người mới liên lạc lại.

Chỉ vỏn vẹn hai câu, cuộc trò chuyện kết thúc.

Giang Tĩnh Uyên đi xã giao về, không thấy con gái ở phòng khách, liền tìm đến phòng yoga, đến nơi ông thấy Chung Ức đang tựa nửa người vào bóng yoga màu xanh, tay chống cằm, chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.

Cô hoàn toàn không để ý đến tiếng bước chân ngoài cửa.

"Mệt rồi à?" Ông khẽ gõ lên khung cửa.

Chung Ức giật mình hoàn hồn, chẳng biết bố về từ lúc nào, vậy mà cô không hề hay biết.

"Vâng." Nói xong liền sửa lại, "Cũng bình thường, không mệt lắm. Nãy con chỉ đang suy nghĩ chuyện công việc." Cô đứng dậy thu dọn dụng cụ tập, cất từng món vào đúng vị trí, trò chuyện với bố: "Sao hôm nay bố về sớm thế ạ?"

Giang Tĩnh Uyên: "Cũng không còn sớm nữa, mười giờ rồi."

Chung Ức: "…"

Sao đã mười giờ rồi?

Cô vô thức ngẩng đầu lên xác nhận, chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường hiện giờ đến từng giây, quả nhiên đã hơn mười giờ.

Giang Tĩnh Uyên giục con gái ngủ sớm, mai đi đăng ký kết hôn mà có quầng thâm mắt thì không đẹp.

Chung Ức đáp lời, cầm lấy điện thoại và cốc nước lên.

Giang Tĩnh Uyên tiện tay tắt đèn, hai bố con cùng lên lầu.

"Sáng mai để bố đưa con đi."

"Không cần đâu ạ, con tự lái xe được."

Giang Tĩnh Uyên vẫn kiên quyết: "Ngày con đăng ký kết hôn là ngày trọng đại, bố nhất định phải có mặt, không thì cả đời này sẽ tiếc nuối."

Chung Ức cười nói: "Nào có khoa trương như vậy. Được, vậy sáng mai bố nhớ gọi con dậy."

Tới lối cầu thang tầng hai, cô chúc bố ngủ ngon, rồi trở về phòng mình.

Chung Ức đã đánh giá quá cao giấc ngủ của bản thân. Không cần ai gọi, cô đã tự tỉnh trước khi trời sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!