Chu Thời Diệc tỉnh giấc, trong vòng tay trống rỗng.
Di chứng của cơn ác mộng khiến anh ngỡ rằng việc gặp lại rồi kết hôn với Chung Ức chỉ là một giấc mơ.
Khoảnh khắc tỉnh lại, bên cạnh chẳng còn ai.
Sau khi chia tay, anh từng mơ một giấc mơ tương tự. Trong mơ, Chung Ức đợi anh tan làm về nhà ở Boston, vừa thấy anh đã lao vào lòng, trách sao anh về muộn vậy.
Anh ôm chặt cô, hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa nữa.
Rồi giấc mơ ấy tan biến.
Lúc tỉnh giấc, anh đang ở nhà tại Thượng Hải. Khi ấy anh rất ít khi về Bắc Thành, chủ yếu ở hẳn Thượng Hải.
Trong giấc mơ, cảm giác ôm cô quá mức chân thực, khiến anh sau khi tỉnh dậy ngồi trên sân thượng nửa tiếng vẫn chưa thoát ra được.
Phía đối diện sân thượng, cảnh đêm Bến Thượng Hải đã tắt đèn từ lâu, nhưng trong những tòa cao ốc văn phòng vẫn sáng đèn, tựa như ánh đèn của vạn nhà.
Ngày hôm ấy, lần *****ên anh hỏi quản gia mượn thuốc lá.
Sáng hôm sau, quản gia dọn dẹp gạt tàn thuốc, thuận miệng nói thêm một câu: "Hút có hơi nhiều."
Anh đáp rằng sau này sẽ chú ý.
Trong ba năm chia tay, đó là lần duy nhất anh mơ thấy cô.
Sau đó dù muốn mơ cũng chẳng mơ được nữa.
Hôm nay tỉnh dậy khác trước, đầu giường còn hai hộp loại mười sáu chiếc, hôm qua vừa mua.
Chu Thời Diệc lấy lại tinh thần, chắc chắn đây không phải giấc mơ.
Anh với lấy điện thoại xem giờ, 6 giờ 02 phút.
Kéo rèm cửa, mùa đông sáu giờ sáng trời vẫn còn tối, tuy nhiên tuyết đã ngừng rơi.
Có lẽ tuyết rơi cả đêm, trước mắt trắng xóa một vùng, bãi đỗ xe phía dưới hoàn toàn không thấy nóc xe, từng chiếc đều phủ kín tuyết dày.
Không cần gọi điện thoại, anh cũng đoán được giờ này Chung Ức đang ở đâu.
Chỉ là không biết đêm qua mấy giờ cô rời giường đến trung tâm điều chỉnh.
Sáu rưỡi, Chu Thời Diệc vệ sinh cá nhân xong, mặc áo khoác xuống lầu.
Nhà ăn giờ này đã mở, anh mua ba suất ăn sáng rồi tới thẳng khu nhà thí nghiệm.
Trung tâm điều chỉnh thử nghiệm im ắng, ba người ngả người ngủ trên ghế.
Người trực ca đêm lấy áo khoác của từng người đắp lên người họ.
Nửa tiếng trước, cả nhóm vừa ngồi xuống ghế, lưng vừa chạm ghế liền không dậy nổi nữa.
Diêm Đình Lâm nói bên ngoài tuyết phủ kín đường, nghỉ một lát rồi hẵng về.
Kết quả vừa nghỉ liền ngủ luôn.
Chu Thời Diệc không đánh thức họ, đặt bữa sáng xuống, nhẹ nhàng bế Chung Ức từ ghế lên, để cô dựa vào lòng mình tiếp tục ngủ.
Cứ như vậy ngủ đến bảy rưỡi, hai người còn lại vì đau cổ mới tỉnh giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!