Từ buổi biểu diễn pháo hoa bằng drone đến màn cầu hôn, suốt cả đêm Chung Ức đều trong trạng thái phấn khích tột độ. Mãi đến khi trở về khách sạn, cô mới sực nhớ ra mình đã quên ghi lại khoảnh khắc cầu hôn ấy.
Lúc này đây, từng lời anh nói trong lúc cầu hôn vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô, nhưng ai mà biết được mười năm, hai mươi năm sau, liệu cô có còn nhớ rõ như vậy nữa không?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn chưa dứt, Chu Thời Diệc còn đang tắm.
Chung Ức ngồi lại bên bàn, lấy giấy bút ra, cẩn thận ghi lại lời cầu hôn của anh lúc đó. Khi còn nhỏ thầy Ngu từng nói với cô: trí nhớ tốt không bằng cây bút cùn. Trước nay vì luôn ỷ vào trí nhớ tốt, cô luôn bỏ ngoài tai lời ấy. Thế nhưng với lời cầu hôn này, cô bỗng thấy sợ—sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất.
Hơn hai trăm chữ, cô viết kín nửa trang giấy, nắn nót từng nét, từng chữ.
Chu Thời Diệc bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô vẫn đang chăm chú viết gì đó.
"Còn chưa ngủ à? Em đang viết gì đấy?"
Chung Ức vừa viết xong câu cuối trong lời cầu hôn, còn cố tình viết to hơn một chút. "Ghi lại lời cầu hôn. Lúc đó kinh ngạc đến ngơ ngẩn, em quên gọi Ninh Khuyết xuống quay giúp."
Chu Thời Diệc nói: "Em không cần ghi đâu, drone đã quay lại rồi."
Lúc ấy Chung Ức không để ý có drone xung quanh, mà dù có quay lại thì việc thu âm cũng là một vấn đề.
Cô lo lắng: "Drone bay cao thế, chưa chắc đã ghi lại rõ lời anh nói."
Chu Thời Diệc đáp: "Có thu âm. Đã quay thì đương nhiên phải tính đến cả chuyện thu âm chứ."
"Lúc ấy Quý Phồn Tinh ở trên lầu, cô ấy phụ trách quay lại."
"Cô ấy cũng ở đó à?"
"Ừ."
Khi anh đứng dậy sau màn cầu hôn, cửa sổ tầng trên đã chen chúc người, tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cô ngẩng đầu nhìn, người quá đông, không thể nhận ra ai với ai. Không ngờ Quý Phồn Tinh cũng có mặt, vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
Chu Thời Diệc bước đến bàn, cầm tờ giấy cô vừa viết xong.
Lúc trước khi cô viết mấy chữ "Giám định trang sức", hoàn toàn không thấy bóng dáng nét chữ anh trong đó. Hai tháng trôi qua, giờ đây trong những nét chữ phóng khoáng của cô đã lộ rõ dấu vết thư pháp của anh.
"Luyện từ khi nào vậy?"
Chung Ức xoay xoay nắp bút máy: "Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, mệt quá không nghĩ được gì nên em cứ luyện vài phút theo chữ của anh." Cô ngẩng lên nhìn anh, khẽ nói: "Chẳng phải em từng nói rồi sao, lúc không nhắn tin cho anh, em vẫn đang nghĩ đến anh đấy." Cô đưa tay ra: "Trả em tờ giấy, em còn chưa viết xong."
Chu Thời Diệc liếc qua câu cuối cùng: "Không còn gì đâu, anh sẽ nói điều khác."
"Em còn chưa trả lời lời cầu hôn của anh."
Chung Ức rút lại tờ giấy từ tay anh, tiếp tục viết thêm vào phía dưới lời cầu hôn.
Em đồng ý.
Không cần lời cầu hôn, em vẫn luôn đồng ý.
Sau khi chia tay, em từng nói với bố là mình không muốn kết hôn. Bố bảo, không sao cả, chỉ cần em vui là được. Đôi lúc em cũng tự nhủ mình phải bước tiếp, biết đâu sẽ gặp được người phù hợp.
Nhưng trong lòng em hiểu rất rõ, bước tiếp là chuyện vô cùng khó khăn.
Sau khi chia tay, anh cũng từng thử bước tiếp, nhưng cuối cùng vẫn huỷ hôn, dừng lại ở nơi bắt đầu.
Nên em vẫn luôn nghĩ, dù không có sự sắp đặt của bố, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại.
Có thể là một năm sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!