Chương 67: (Vô Đề)

Chung Ức sau này nghe nói, hôm đó sau khi tan họp, anh họ cô vẫn đến văn phòng của Diêm Đình Lâm.

Tham quan xong, anh họ buông một câu: "Sống tốt thật đấy, còn tốt hơn cả tôi."

Hai tháng sau anh họ lại tới khu làm việc của Kinh Hoà, đúng vào sinh nhật cô.

Vài hôm trước vừa mưa to, cả khuôn viên từ giữa hè bước vào đầu thu.

Ông nội cứ nhắc mãi chuyện sinh nhật mà cô chẳng nghỉ ngơi, còn bảo anh họ mang bánh kem và quà đến. Ông bảo, sinh nhật *****ên sau khi công khai thân phận, phải được tổ chức thật đàng hoàng. Thực ra trước đây cô cũng từng mong có ngày như thế, một buổi tiệc sinh nhật rộn ràng náo nhiệt, mời bạn bè đến nhà chơi.

Nhưng đó là điều cô từng ao ước trước năm mười tuổi.

Giờ thì lại không còn muốn bỏ công sức tổ chức tiệc tùng gì nữa, chỉ thấy mệt mỏi.

Ông đặt cho cô chiếc bánh sáu tầng, đủ cho mấy đội cùng ăn.

Sáu tầng, là mong dự án của cô sẽ thuận lợi hanh thông.

Dù đang ăn bánh, trong đầu cô vẫn lởn vởn chuyện độ chính xác bị tổn thất sau khi mô hình được lượng hoá, đến giờ vẫn chưa giải quyết được.

"Chung tổng, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn."

Chung Ức nâng cốc nước cụng nhẹ ly của Diêm Đình Lâm.

Diêm Đình Lâm: "Thật tiếc, không thể mang bất ngờ đến cho em trước sinh nhật."

Ninh Khuyết tiếp lời: "Thực ra cũng chẳng thể trách cậu. Nếu năm đó cô ấy không sinh non, đến tháng mười một hay mười hai mới đủ ngày đủ tháng, có khi giờ cậu đã vượt qua được nút thắt rồi ấy chứ."

Diêm Đình Lâm bật cười: "Đừng nói, nghe cũng hợp lý thật." 

Trước đây anh cho rằng viện cớ sinh non là chuyện nực cười.

Nhưng khi chuyện rơi vào chính mình, lại thấy cái lý do đó cũng đâu tệ.

Vừa ăn bánh, Chung Ức vừa quay sang Đường Nặc Doãn: "Lát nữa tôi sẽ gửi yêu cầu kiểm nghiệm cho chị, phiền mọi người chiều nay chạy thử, muộn đến mấy gửi cho tôi cũng được."

Đường Nặc Doãn đáp: "Hôm nay sinh nhật cô, nghỉ một tối đi." Rồi hỏi thêm, "Không đi chơi với Chu tổng à?"

Hôm nay Chu Thời Diệc ở Khôn Thần, vẫn chưa qua, nhưng chắc chắn sẽ cùng cô mừng sinh nhật.

Chung Ức nói: "Nếu anh ấy không bận thì bọn tôi sẽ ra ngoài."

Buổi trưa đã cùng đồng nghiệp ăn mừng ở căng tin, buổi tối hiếm hoi không phải tăng ca, hai người sẽ ra ngoài tận hưởng thế giới hai người.

Chu Thời Diệc chọn đúng nhà hàng đồ Tây mà họ từng ăn trưa hôm đi đăng ký kết hôn, ngoài cửa sổ, những tán cây hoè chẳng còn xanh mướt như đầu hè nữa.

Chung Ức đang ăn cá vược áp chảo thì nhớ lại buổi trưa cách đây nửa năm, cô bị hóc xương cá khi đang ăn mì cá vàng trong căng tin.

Mãi đến lúc đó, cô vẫn chưa biết mình sắp gặp lại Chu Thời Diệc.

Chu Thời Diệc cụng ly với cô: "Đang nghĩ gì thế?"

Chung Ức đặt dĩa xuống, nâng ly: "Đang nghĩ, buổi trưa hôm biết sẽ liên hôn với anh, em hóc xương cá đến mức phải vào viện, có phải là điềm báo sau khổ tận cam lai không?"

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rượu vang: "Biết đối tượng liên hôn là anh, lúc đó em thấy thế nào?"

"Rất khó diễn tả." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!