Một ngày trước buổi họp với nhóm nghiên cứu chip, Thời Phạn Âm từ tuần lễ thời trang trở về.
Chiều hôm đó, Chu Thời Diệc nhận được cuộc gọi từ bố, bảo buổi tối đưa Chung Ức về nhà ăn cơm, đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Trên xe về nhà, Chung Ức lấy gương trang điểm ra dặm lại phấn, hỏi: "Bố anh cũng ở nhà ạ?"
"Có. Ông vẫn luôn mong em về. Nếu nhà có cuốn lịch, chắc ngày nào ông cũng xé một tờ."
Hình ảnh ấy hiện ra sống động khiến Chung Ức bật cười: "Còn mẹ thì vẫn mặc kệ bố ạ?"
"Chắc vậy."
Chu Thời Diệc không hỏi thêm, dù sao thì cũng sẽ không ly hôn.
Kết hôn ba mươi năm, nếu muốn chia tay thì đã làm từ lâu, huống chi bây giờ bố anh lại đang có ý muốn hàn gắn.
Chung Ức tô lại son rồi cất gương đi.
Lần này về nhà coi như cải thiện bữa ăn, cô hoàn toàn không có chút căng thẳng nào.
Cô thật khó tưởng tượng, nếu trước khi chia tay mà gặp phụ huynh, khi ấy thân phận của cô còn chưa công khai, thì không biết bố mẹ chồng sẽ có thái độ ra sao.
"Nếu ba năm trước mà gặp phụ huynh, chắc bố sẽ không đồng ý để mình bên nhau đâu nhỉ?"
Chu Thời Diệc liếc sang: "Anh đã đưa em về nhà thì ông ấy sẽ không phản đối nữa."
Bởi vì nếu đã đến mức ấy mà còn phản đối thì chắc chắn mối quan hệ cha con sẽ rạn nứt. Với tính cách của anh, sẽ không còn cơ hội nào để hàn gắn nữa. Kết cục sẽ giống như ông nội Giang với Giang Tĩnh Uyên, cả đời đều giữ khoảng cách.
Rút kinh nghiệm từ thế hệ trước, lại thấy anh kiên quyết muốn cưới Chung Ức, nên bố anh không dám tùy tiện chia rẽ hai người.
Đó cũng là lý do vì sao dù biết anh có bạn gái, ông chỉ ép anh về nước để xem mắt và liên hôn, chứ chưa bao giờ gọi điện làm khó Chung Ức hay trực tiếp chia rẽ họ.
"Cho dù ba năm trước anh đưa em về, em cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ấm ức nào cả."
Chỉ có một khả năng khiến em phải chịu thiệt, là khi bố anh không muốn nhận anh là con nữa.
Mà khả năng ấy thì rất nhỏ.
Dù sao anh cũng do bố nuôi lớn, dù ông có nghiêm khắc đến mấy thì tình cảm dành cho anh vẫn rất sâu nặng.
Chung Ức nhắc lại chuyện sáng nay nói chuyện với Quý Phồn Tinh: "Cô ấy bảo, anh thường nhắc đến em trước mặt bố mẹ."
Hai người nhìn nhau.
Chu Thời Diệc không phủ nhận, khẽ gật đầu.
Chung Ức nghiêng người, chống cằm lên tay vịn: "Anh nói những gì với bố mẹ vậy?"
Chu Thời Diệc: "Gì cũng nói."
Anh kể qua những cuộc chuyện trò lặt vặt với mẹ, rồi nhắc đến bố: "Một thời gian nữa anh sẽ gửi tiến độ đề tài của em cho ông xem, sợ ông không để ý, nên sẽ nhờ ông góp ý vài câu. Ông sẽ vừa giận vừa đọc."
Chung Ức bật cười hỏi: "Thế anh còn nói gì với mẹ?"
Chiếc Maybach dừng lại trong sân, Thời Phạn Âm bước ra đón trước biệt thự.
Chung Ức nói: "Lúc nào rảnh kể cho em nghe nhé."
Chu Thời Diệc đáp: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!