Bức ảnh ghi lại thực cảnh ấy thật ra còn một đoạn đối thoại nữa, nhưng trợ lý của nhiếp ảnh gia khi đó không kịp chụp hết.
Lúc ấy, Chu Thời Diệc thuận theo lời cô, hỏi: "Lấy em rồi, hai hũ đậu đỏ mật ong đều là của anh à?"
Cô bật cười: "Đương nhiên rồi! Nhà em gia sản lớn, sao có thể để anh chịu thiệt? Cả hai hũ đều là của anh đấy."
Chu Thời Diệc trêu cô: "Gia sản lớn nào? Đủ để nhét đầy đậu đỏ mật ong vào tủ lạnh hai cánh không?"
Cô cười ngả vào lòng anh.
Khi phòng làm việc gửi file gốc ảnh cưới tới, những bức ảnh chụp hậu trường cũng được chuyển cho cô cùng lúc.
Tình cảm giữa họ khi ấy là thứ bây giờ dù có diễn cũng chẳng thể diễn lại được.
Nhìn lại khoảnh khắc ấy một lần nữa, cảm giác như vừa mất đi lại tìm lại được, thật chẳng có lời nào tả xiết.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu hỏi: "Sao hồi đó em không gửi bức ảnh thực này cho anh?"
Chung Ức đáp: "Khi đó thấy đây là điều rất bình thường."
Khi còn bên nhau, cô luôn cho rằng đó chỉ là ghi lại những khoảnh khắc thường ngày, trong điện thoại cô mỗi ngày đều có những kỷ niệm ngọt ngào hơn thế, đâu thể gửi từng tấm cho anh.
Nhưng sau chia tay, mỗi tấm ảnh của ngày xưa đều trở nên vô cùng quý giá. Nhất là tấm ảnh thực này, lại còn ghi lại trọn vẹn một câu thoại trong lúc chụp ảnh cưới.
Chẳng cần nói đến việc nếu anh nhìn thấy sẽ xúc động ra sao, ngay cả cô, khi nhìn lại cũng thấy lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua tay trái anh, phát hiện bông hoa cài ngực vẫn còn trong tay anh.
Đã thay bộ vest khác, vậy mà vẫn chưa cài lên ngực.
Chưa đợi Chung Ức lên tiếng, Chu Thời Diệc đã đưa hoa cho cô: "Giúp anh cài nhé?"
"Vâng."
Chung Ức không mấy thuần thục, lóng ngóng giúp anh cài hoa.
Người đàn ông vẫn cúi đầu chăm chú nhìn cô, cô không ngẩng lên, vừa cài vừa nói: "Trước khi anh nói, em đã định hỏi có cần em cài giúp không."
Chu Thời Diệc nhẹ giọng: "Cần."
"…"
Anh còn thực sự trả lời rất nghiêm túc.
Hình ảnh thực vẫn đang phát, cho đến khi hôn lễ bắt đầu.
Ông nội Chu vừa nhìn lên màn hình lớn liền bước hụt một nhịp, phải vịn tay vào người cháu cả bên cạnh.
Người anh họ cả vội vàng cúi người đỡ ông: "Thấy cháu giờ đáng tin cỡ nào chưa? Sau này muốn mắng thì cứ mắng bố cháu, đừng mắng cháu."
Ông nội Chu hừ lạnh một tiếng, chỉ tay lên màn hình: "Đã làm giả thì làm cho giống một chút đi chứ?"
"Ông nội, đây là ảnh thực chụp bằng điện thoại đấy ạ."
Ảnh thực thì không thể làm giả được à?
Thật coi ông già lú lẫn hết rồi sao?
"Chung Ức bây giờ cắt tóc ngắn, vậy mà ảnh cưới lại ghép thành tóc dài làm gì? Nhìn chẳng giống chút nào cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!