Chương 45: (Vô Đề)

Còn chưa kịp để Chung Ức trả lời, hành lang đã rộ lên tiếng người, một nhóm đông đúc ùa tới.

"Chu Thời Diệc! Mau xuống rồi lên lầu lại cho tôi!" Không rõ ai hét to một câu như vậy.

Quý Phồn Tinh bật cười đến rưng rưng nước mắt, đây là lần *****ên cô thấy một chú rể bị lãng quên như thế.

Lúc này Chu Thời Diệc mới sực nhớ mình quên khóa cửa khi vào phòng, anh hất cằm về phía Quý Phồn Tinh: "Khóa trái cửa lại đi. Nếu phim mới thiếu đầu tư, cứ tìm tôi."

"Được luôn!" Quý Phồn Tinh nói xong liền phóng thẳng ra cửa.

Ngay lúc Giang Diễm Phong chỉ còn cách khoảng hai, ba bước là đến thì "Rầm" một tiếng, cánh cửa bị Quý Phồn Tinh đẩy mạnh giữ lại..

"Cạch" Tiếng khoá cửa vang lên rõ ràng.

"Chu Thời Diệc, tôi thấy cậu vẫn không ra thật à!"

Quý Phồn Tinh nhận ra đó là giọng của một người anh họ khác của Chung Ức.

Dĩ nhiên Chu Thời Diệc sẽ phải ra ngoài, nhưng là bế Chung Ức ra.

Những người định đẩy anh ra không biết phải xuống tay từ đâu, vì sợ lỡ làm đau em gái nhà mình.

Từ dưới lầu, Giang Tĩnh Uyên dặn dò: "Xuống cầu thang cẩn thận nhé! Diễm Phong, con đỡ Thời Diệc một tay."

Giang Diễm Phong: "…"

Không những không được gây khó dễ, lại còn phải ân cần đỡ đần nữa.

Dưới nhà, tại phòng ăn, đoàn đón dâu đang quây quần dùng bữa sáng.

Trên bàn đầy ắp điểm tâm Giang Thành và các món sáng kiểu Hồng Kông, ai nấy đều ăn uống thoải mái, chẳng hề coi mình là khách.

Chú rể bế cô dâu xuống đến tầng một, người anh cả vẫy tay gọi Chu Thời Diệc: "Vẫn còn sớm, qua đây nếm chút điểm tâm đi. Cậu ở trên đó nãy giờ, tôi còn lo cậu đói không ăn được gì."

"Nhìn anh ăn ngon lành thế kia, em thấy anh ăn ngon hơn ai cả."

"Ha ha."

Anh họ cả cắn một miếng bánh định thắng hoa anh đào, nét mặt vẫn điềm nhiên như không: "May mà bọn tôi gia nhập kịp, không thì cậu đâu có dễ dàng mà lên được trên tầng."

Chu Thời Diệc còn phải chụp hình, chẳng rảnh mà đôi co: "Anh đừng ăn hết bánh đó, để lại mấy miếng cho Chung Ức."

"Còn nhiều lắm." Anh họ cả chậm rãi nhấm nháp bánh định thắng.

Chu Túc Tấn sống lâu năm ở Giang Thành, không thiếu loại bánh này, nhưng hôm nay lại chọn một miếng bánh anh đào.

Thấy bánh có hương vị đặc biệt, anh hỏi cô giúp việc có thể gói cho anh mang về được không, nói là để dành cho con gái.

Cô giúp việc đáp: "Cho Thần Thần đúng không ạ? Tôi chuẩn bị sẵn rồi."

Bánh anh đào vốn là để nướng riêng cho Thần Thần, Chung Ức bảo cô bé đặc biệt thích ăn bánh, nhất là vị anh đào.

Thấy Chu Túc Tấn gói bánh mang đi, anh họ cả cũng nhờ cô giúp việc gói thêm một phần bánh định thắng.

Bình thường anh không thích bánh trái, không ngờ lại thấy món này khá ngon.

Chu Túc Tấn nhìn anh: "Anh gói cho ai vậy?"

"Tôi ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!