Chương 44: (Vô Đề)

Vì ảnh cưới của cô, ông nội đã mấy lần lên tiếng trong nhóm chat gia đình, hạ lệnh cho anh họ không được coi đám cưới như trò đùa.

Nhưng anh họ vẫn không hề phản hồi.

Chung Ức an ủi cô mình: "Còn mười hai tấm nữa, đủ dùng cho hôn lễ rồi."

Giang Nhuế cũng chẳng hiểu con trai đang cố chấp điều gì, cứ nhất định phải tự mình tháo gỡ.

Lúc này, Giang Tĩnh Uyên thay bộ vest màu trầm, từ trên lầu đi xuống.

Giang Nhuế đi một vòng quanh anh ba, quan sát đánh giá: "Được đấy, bộ này mặc vào nhìn trẻ ra hẳn."

Giang Tĩnh Uyên thấy mình cũng đâu có già đến thế: "Trẻ ra là ý gì?"

Giang Nhuế không nhận ra ẩn ý trong lời anh trai, thành thật đáp: "Nhìn chẳng giống người năm mươi mấy tuổi chút nào."

Giang Tĩnh Uyên chẳng muốn nói thêm, vỗ nhẹ vai em gái: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."

Giang Nhuế: "Em không buồn ngủ."

Cô vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng động cơ xe. Hai chiếc xe lần lượt tiến vào, một là của stylist riêng của Chung Chước Hoa, chiếc còn lại là xe của Quý Phồn Tinh. Tất cả đều trong cùng một giới, ai cũng quen mặt.

Sau nghi lễ đón dâu buổi sáng, hai bên gia đình sẽ cùng đến khách sạn chụp ảnh. Để không bị cập rập, ngay từ trước khi phát thiệp mời, Chu Thời Diệc đã bàn trước với bố vợ, quyết định tổ chức tiệc cưới vào buổi tối.

Quý Phồn Tinh vừa đến, không khí trong nhà lập tức rôm rả hơn hẳn.

Còn bên phòng tân hôn thì vẫn hoàn toàn yên ắng.

Dưới phòng khách, Chu Túc Tấn đang dựa vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh mới rời khỏi địa điểm tổ chức hôn lễ lúc nửa đêm, sáng nay hơn bốn giờ đã bị Chu Gia Diệp gọi dậy, giục đến sớm.

Anh tưởng có chuyện gấp, ai ngờ chỉ để bàn cách đối phó với nhóm người Mẫn Đình và Giang Diễm Phong.

Ngay cả anh cả cũng bị Chu Gia Diệp gọi dậy từ trong giấc ngủ. Hai người vốn không phải phù rể, cũng chẳng có nhiệm vụ quan trọng như Chu Gia Diệp.

Chu Gia Diệp lo lắng: "Không dễ qua ải của Giang Diễm Phong đâu."

Anh cả dựa trán, ngái ngủ đến độ mắt không mở nổi: "Không dễ thì nhập bọn luôn là xong."

Chu Gia Diệp liếc lên cầu thang, may mà không ai nghe thấy: "Anh đừng để Chu Thời Diệc nghe thấy chuyện này."

"Biết thì sao? Cậu ấy có thể nhập bọn cùng luôn."

"…"

Chu Gia Diệp quay sang người bên cạnh: "Anh nói gì đi chứ."

Chu Túc Tấn: "Nói gì cơ?"

"…"

Thấy hai người này điềm nhiên như không, tự dưng Chu Gia Diệp cũng muốn mặc kệ hết cho xong.

Trời dần hửng sáng, ánh bình minh le lói trên đường chân trời.

Trong sân, từng chiếc xe nối tiếp nhau tiến vào.

Chu Thời Diệc đang cài nút cà vạt kiểu Windsor. Bác Khương nghe tiếng xe liền nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với anh rằng mấy anh rể đến rồi.

Anh chỉ "vâng" một tiếng, hôm nay đi đón dâu cũng không trông chờ gì được vào mấy ông anh rể này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!