Hoa hồng là do anh vòng đường đi mua.
Ngày đăng kí kết hôn không tặng hoa cho cô, trong lòng luôn thấy mắc nợ cô điều gì.
Lúc đó mới là lần gặp thứ hai sau khi gặp lại, sự bất cam và nút thắt trong quá khứ, anh từng nghĩ có cần tặng cô một bó hoa hay không, nhưng cuối cùng không mua mà trực tiếp đi đến cục dân chính.
Giang Tĩnh Uyên lúc này đứng dậy rất đúng lúc: "Bố lên xem mẹ con gọi điện xong chưa." Trước khi đi, ông còn dặn dò con rể cứ coi như nhà mình, muốn uống gì trong tủ lạnh đều có cả. Dứt lời, ông cầm điện thoại đi lên lầu.
Chung Ức đếm thử, tổng cộng có ba mươi sáu bông hồng.
Cô hiểu rõ ngôn ngữ của loài hoa này, trước đây thường hay gửi cho anh xem. Trong suốt bốn năm yêu nhau, với mỗi con số hoa hồng khác nhau, anh đều từng tặng cô hoa.
Trước lễ cưới lại nhận được hoa anh tặng, là một điều bất ngờ.
Cô quay người tìm điện thoại, lục lọi một hồi mới tìm ra được từ dưới gối ôm.
Chu Thời Diệc tưởng cô định chụp ảnh hoa, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ngồi xuống bên cạnh cô.
Chung Ức đưa bó hoa che màn hình điện thoại, tránh để anh nhìn thấy.
Cô mở tập tài liệu "1095 việc đáng để anh ấy làm", lật đến mục thứ bảy mươi, bắt đầu chỉnh sửa, xóa đi câu cũ "Tặng em ba mươi sáu bông hồng" đi, rồi ngẫm nghĩ xem nên sửa thành yêu cầu gì.
Lúc mới gặp lại, cô cứ ngỡ có vô số việc muốn anh làm.
Nhưng ngẫm đi nghĩ lại bao ngày qua, cũng mới chỉ liệt kê được tới mục thứ 159, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể đủ số điều như tựa đề.
Ai ngờ việc đưa ra yêu cầu với anh lại trở thành gánh nặng như vậy.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế che hoa, khiến Chu Thời Diệc không khỏi tò mò: "Đang làm gì đấy?"
Chung Ức đáp: "Đừng cắt ngang dòng suy nghĩ của em."
Chu Thời Diệc điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêng người nhìn cô: "Bận công việc à?"
Chung Ức lơ đãng đáp một tiếng.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra điều gì đặc biệt muốn anh làm, cô thuận tay bổ sung vào mục bảy mươi: Hôn em ba mươi sáu phút.
Lưu lại tài liệu xong, cô mới đặt bó hoa xuống.
Chu Thời Diệc nghi hoặc, không hiểu tại sao mình lại có thể mang đến cảm hứng công việc cho cô.
"Thiết kế mô hình trí tuệ, anh có thể cho em cảm hứng gì?"
Chung Ức đáp: "Cảm hứng từ trải nghiệm người dùng."
"…"
Chu Thời Diệc nửa tin nửa ngờ.
Tương tác người và máy? Trải nghiệm bối cảnh?
Nếu thật sự là thế, tại sao lần nào cô cũng cố ý tránh mặt anh?
Trời đã gần sáng, giữa việc giục anh đi ngủ hay không, Chung Ức chọn phương án sau.
Dù sao mai anh cũng không cần đến công ty, ngủ muộn chút cũng chẳng sao.
Cô cắm hoa hồng vào bình để chúng giữ được tươi lâu hơn, nhân tiện lấy từ trong tủ lạnh hai lon rượu trái cây ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!