Chung Ức vùi mặt vào hõm cổ anh, cô ở trong lòng anh bao lâu, anh liền ôm cô bấy lâu.
Trước kia mỗi lần giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, anh đều dỗ cô bằng cách này, cho đến khi cô nguôi giận mới thôi.
Sau khi chia tay, trên người anh là mùi tuyết tùng và linh sam lạnh lẽo, lúc mới gặp lại, cô thấy rất xa lạ.
Không rõ bắt đầu từ bao giờ, cô đã quen với hương thơm ấy.
Tối nay bố mẹ cô không có nhà, quản gia và người làm cũng sẽ không làm phiền họ.
Bốn, năm phút trôi qua, cô vẫn không ngồi dậy.
Cô luôn mong có một cái ôm như thế này.
Trong xe, bác tài Trương đang bóc nốt thanh sôcôla còn lại để giết thời gian.
Bác cũng từng trẻ, từng cãi nhau với vợ, nên rất hiểu người trẻ bây giờ.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cảm xúc trong lòng Chung Ức đã dâng trào mãnh liệt, ban đầu từ tủi thân mơ hồ, đến cảm giác may mắn, rồi yên tâm tận hưởng vòng tay anh.
Khi cằm anh nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô, cô bỗng thấy một nỗi tủi thân chưa từng có ùa tới.
Nhưng ngay sau đó, lại là niềm may mắn.
May mắn vì sau ba năm xa cách, họ vẫn còn yêu nhau. Dù có những chuyện xen vào, dù vì chia cách lâu ngày mà trở nên xa lạ, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, rồi sẽ ổn cả thôi.
Chung Ức lại nép vào lòng anh thêm mấy phút, rồi ngẩng đầu hỏi: "Anh có cần em ôm một lát không?"
Chu Thời Diệc: "…"
Đó chính là câu anh từng hỏi cô.
Anh hỏi ngược lại: "Muốn ôm à?"
Chung Ức không trả lời, chỉ giơ tay ôm lấy eo anh.
Yết hầu Chu Thời Diệc khẽ động, cúi mắt nhìn cô: "Đừng có qua quýt như lần trước."
Lần trước cô chỉ khẽ ôm rồi buông ngay.
Lần này, cô giữ lâu hơn vài giây.
Khi cô sắp buông tay, Chu Thời Diệc cúi đầu, chạm môi lên môi cô.
Nụ hôn vừa nóng bỏng, vừa quen thuộc lại xen chút xa lạ.
Tim Chung Ức như bị va mạnh, nhịp đập chợt lỡ một nhịp.
Khi nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô.
"Sau này muốn tựa vào anh thì cứ thoải mái mà tựa. Hồi đó là anh nói năng không rõ ràng, xử lý không khéo, khiến em đến cả việc dựa vào anh cũng phải e dè."
"Thu dọn đồ đạc đi, ngủ sớm một chút." Nói xong, anh mới hoàn toàn buông cô ra.
Mãi đến khi chiếc Maybach từ từ rời khỏi sân, Chung Ức mới bình tâm lại, ánh mắt cũng thu lại từ đuôi xe đã khuất xa.
Trời đã tối hẳn, cô quay vào nhà.
Đồ cần mang đến nhà mới không ít, cả tối loay hoay cũng chỉ mới thu xếp được chưa đến một phần năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!