Chung Ức chăm chú nhìn khung trò chuyện, dòng chữ "Đối phương đang nhập…" hiện lên trên màn hình.
Thế nhưng hai phút trôi qua, dòng chữ nhỏ phía trên màn hình biến mất, ô trò chuyện vẫn trống trơn.
Cuộc trò chuyện giữa cô và Chu Thời Diệc dừng lại ở ba chữ "Không có gì."
Chung Ức cố gắng gạt đi nỗi chua xót đang dâng lên từ đáy lòng, chuyển sang khung trò chuyện với bố, trả lời: [Con đã gửi bức tranh sơn dầu mình muốn cho Chu Thời Diệc rồi.]
Giang Tĩnh Uyên nhẹ nhõm thở phào, dù sao thì giữa hai đứa cũng không còn cứng nhắc như trước nữa.
Giang Tĩnh Uyên: [Bố mang lễ phục cho con rồi, đến khách sạn thì gọi bố.]
Chung Ức: [Con không muốn thay.]
Cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục công việc trên người, thôi thì cứ vậy đi.
Giang Tĩnh Uyên bỗng không chắc chắn: [Thế con còn ngồi bàn nhà mình không?]
Chung Ức: [Con ngồi với Dương Hi và mấy chị em.]
Chung Ức: [Cả ngày bận rộn, đói đến hoa cả mắt, ngồi bàn nhà mình ăn còn phải giữ ý, con ăn chẳng no được.]
Không hiểu vì sao cô lại nói thêm một câu thừa thãi ấy.
Giang Tĩnh Uyên sao lại không hiểu tâm tư con gái, đành thuận theo ý cô: [Được. Ăn nhiều một chút.]
Ông vốn định nhân dịp hôm nay, chính thức giới thiệu con gái với mọi người trong giới, để mọi người có sự chuẩn bị tâm lý rằng không phải ông chưa từng kết hôn sinh con, mà từ hơn hai mươi năm trước đã có một cô con gái bảo bối, sau đó khó khăn lắm mới có thể ẩn hôn.
*Ẩn hôn: Không công khai về việc đã kết hôn.
Nhưng rõ ràng, tối nay con gái ông chẳng có tâm trạng cho việc ấy.
Ông quay sang dặn người cháu trai ngồi bên: "Em gái con không ngồi bàn nhà mình, không cần sắp chỗ cho con bé."
Giang Diễm Phong đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon nhấp nháy lướt qua, nghe vậy anh thu lại ánh mắt: "Tiểu Ức sao thế ạ?"
Giang Tĩnh Uyên: "Con bé bảo đói rồi, ngồi bàn khác ăn uống thoải mái hơn. Thôi thì cứ để con bé tùy ý."
Ông ngừng lại một lát rồi bổ sung, "Chắc vẫn chưa nghĩ xong phải đối mặt với Chu Thời Diệc thế nào."
Giang Diễm Phong trầm ngâm một lát: "Vậy thì tạm thời đừng công khai, chờ thời điểm thích hợp rồi thông báo trong phạm vi nhỏ trước. Chuyện này để con sắp xếp."
Năm xưa chú ba vì mối tình đầu mà vắng mặt trong tiệc đính hôn khiến cả giới xôn xao, không chỉ đắc tội với gia tộc chuẩn bị liên hôn, tình cảm của chú và thím ba cũng đầy sóng gió, hợp rồi lại tan không biết bao nhiêu lần. Thêm vào đó là mối quan hệ căng thẳng chưa bao giờ hòa giải được với ông nội, nên việc chú ba ẩn hôn và có con gái, ngoài người nhà và thầy Ngu ra, người ngoài hoàn toàn không hay biết.
–
Khi sắc trời đã xẩm tối, Chung Ức đến khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc.
Nhân viên không cần thiệp mời, chỉ cần trình thẻ công tác là có thể vào trong. Cô cúi đầu lục tìm thẻ nhân viên trong túi vải, phía sau bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Chung mỹ nữ, lại gặp mặt rồi!"
Cô quay đầu nhìn lại, người đến chính là vị khách *****ên cô thuyết trình giới thiệu về tranh trong buổi triển lãm, người tự xưng là đạo diễn vô danh, Quý Phồn Tinh.
Tối nay, cô ấy diện một chiếc váy cúp ngực bằng lụa màu mực, mái tóc xoăn dày buông xuống vai, đôi mắt sáng cùng hàm răng trắng đều, trông rực rỡ hơn hẳn hôm ở triển lãm. Chỉ có điều duy nhất không khác đó là sự nhiệt tình của cô ấy.
Chung Ức gật đầu, mỉm cười: "Chào cô."
Quý Phồn Tinh vốn là người biết chừng mực, biết đối phương không hề hứng thú với giới diễn xuất nên không tiếp tục bắt chuyện, chào hỏi xong liền bước vào sảnh tiệc.
Bên trong đại sảnh đèn đuốc rực rỡ, những bóng dáng thướt tha cùng mùi nước hoa từ lụa là hòa quyện trong không khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!