Chương 38: (Vô Đề)

Kể từ sau Tết, Chu Vân Liêm vẫn luôn ở nước ngoài, cũng đã lâu rồi ông không gặp Giang Tĩnh Uyên. Lúc trước hai nhà bàn chuyện hôn sự, chỉ một cuộc điện thoại là đã định đoạt xong. Hôm đó, Giang Tĩnh Uyên có nói qua điện thoại rằng muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho con trai ông.

Ông còn nửa đùa nửa thật: "Nếu thông gia là ông, tôi sẽ cân nhắc."

Giang Tĩnh Uyên đáp: "Người tôi muốn giới thiệu thật sự là con gái của tôi."

Ông bật cười hồi lâu, còn hỏi lại xem có phải Giang Tĩnh Uyên uống nhiều quá rồi không.

Trong điện thoại, Giang Tĩnh Uyên trả lời rõ ràng: "Tôi không uống. Là con gái của tôi và Chung Chước Hoa."

Giây phút ấy, cảm giác kinh ngạc vẫn còn in đậm trong ký ức ông cho đến tận bây giờ.

Ông im lặng suốt nửa phút, không thốt nên lời.

Ngoài kinh ngạc, ông còn lo lắng: "Ông cũng biết tính tình Thời Diệc nhà tôi rồi đấy, người tôi giới thiệu nó còn chẳng buồn liếc mắt."

Giang Tĩnh Uyên nói: "Chuyện phía Thời Diệc không sao, tôi sẽ đích thân đi gặp nó."

Ông dặn dò: "Nếu nó thật lòng chịu kết hôn với con gái ông, thì mau chóng tổ chức đi, kẻo vài hôm nữa nó lại đổi ý. Năm ngoái ông cụ nhà tôi có giới thiệu một đối tượng cho nó, ban đầu nó cũng hài lòng, sau không biết vì lý do gì mà lại chẳng đâu vào đâu."

Giang Tĩnh Uyên đáp: "Tôi giới thiệu thì không đến mức đổi ý. Nhưng đúng là nên tổ chức sớm, ngày 19 tháng 5 là ngày đẹp."

Hai người trẻ tuổi còn chưa gặp mặt, lễ cưới đã được ấn định như thế.

Gần đây Chu Vân Liêm mới biết, thì ra cô bạn gái năm xưa của con trai chính là Chung Ức.

Trong chiếc xe Bentley bên đường, Giang Tĩnh Uyên là người *****ên bước xuống, mẹ con Chung Ức theo sau.

Đây là lần *****ên ông gặp Chung Chước Hoa bằng xương bằng thịt.

Giang Tĩnh Uyên tiến lại gần, đánh giá ông bạn thông gia: "Lần này về nước trông còn trẻ hơn lần trước nhỉ."

Chu Vân Liêm bật cười: "So với ông thì tôi vẫn còn thua một bậc."

Hai người vỗ vai nhau thân thiết.

Bạn cũ lâu ngày gặp lại, chẳng cần xã giao khách sáo.

Chung Ức chào hỏi bố mẹ chồng, vì bố mẹ hai bên vốn quen thân, nên cô không hề có cảm giác hồi hộp của lần đầu ra mắt nhà trai.

Chu Vân Liêm nói với bạn thân: "Tiểu Ức chẳng giống ông với Chước Hoa chút nào, giống em gái ông thì đúng hơn."

Giang Tĩnh Uyên phản bác: "Dù sao cũng là con gái tôi, ít nhiều vẫn có nét giống chứ."

Hai bà mẹ chẳng buồn để ý tới bọn họ, khoác tay nhau đi trước vào sân nhà kiểu tứ hợp viện.

Chung Ức và Chu Thời Diệc theo sát sau lưng họ.

Hai ông bố lặng lẽ đi sau cùng, không còn lời nào để nói.

Cuối cùng cũng gặp mặt, Chu Vân Liêm trách móc bạn thân: "Mấy năm trước tôi đã bảo rồi, giá như ông có con gái thì tốt, chúng ta làm thông gia, thế mà lúc ấy ông chẳng hé răng nửa lời! Có con gái lớn như thế mà lại giấu tôi! Ông nói với thầy Ngu chứ nhất định không thèm nói với tôi! Xem thường nhà tôi đúng không? Nếu không thì hai đứa trẻ đã cưới nhau từ lâu rồi!"

Giang Tĩnh Uyên vẫn giữ thể diện cho bạn: "Tôi sợ mình trèo cao không tới thôi."

"Thôi đi ông!"

Chu Vân Liêm nói: "Tôi biết ông chẳng ưa nhà tôi."

Giang Tĩnh Uyên: "Biết tôi không ưa rồi mà còn hỏi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!