Bên phía tay cầm đũa của Chu Thời Diệc bị cánh tay cô chắn ngang, gắp đồ ăn không thuận tiện. Anh nghiêng đầu: "Đổi chỗ với anh nhé?"
Chung Ức do dự hai giây, chợt nhận ra mình ngồi sát quá làm anh khó ăn. Cô khẽ gật đầu, hai người hoán đổi chỗ ngồi.
Thật ra chỉ cần ngồi cách nhau một chút là được, nhưng cả hai đều hiểu ý, không ai nói ra.
Đổi chỗ xong, vai phải của cô khẽ chạm vào cánh tay trái của anh.
Chỉ cách nhau một lớp vải cotton, ngồi một lúc lâu, hơi ấm và sự rắn chắc nơi cánh tay anh ngày càng rõ rệt.
Chung Ức đang ăn sô
-cô
-la thì một nhân viên phục vụ đi ngang qua bất chợt dừng bước, cúi người nhặt chiếc áo vest rơi dưới đất.
Lúc đổi chỗ, không biết từ khi nào mà chiếc áo vest vắt trên lưng ghế đã rơi xuống nhưng hai người không ai để ý.
"Áo của anh rơi ạ."
Chung Ức quay đầu nhìn, hóa ra là áo vest của Chu Thời Diệc. "Cảm ơn." Cô nhận lấy, phủi nhẹ mấy cái rồi tiện tay đặt lên đùi mình.
Hương thơm lạnh mát vương trên áo vest của anh lan toả trong không khí.
Chu Thời Diệc liếc nhìn chiếc áo, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi bảo cô: "Xem thử túi trong đi, có đồ của em."
Chung Ức nghĩ chắc là mấy chiếc kẹp tóc cô gửi nhờ anh, thò tay vào, đầu ngón tay lại chạm phải một vật kim loại mát lạnh. Lấy ra xem thì là mấy miếng nam châm dán tủ lạnh quen thuộc.
Tim cô đập thình thịch.
Không dám tin, cô lại đưa tay vào lần nữa.
Lần này lấy ra một tờ giấy ghi chú nhỏ. Lúc ấy cô mới hiểu vì sao anh lại cất công đi mua sô
-cô
-la cho cô.
"Sao tự nhiên anh lại về căn nhà đó?"
Cô liếc qua mẩu giấy ghi chú, rồi lập tức nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh.
Đã từng bên nhau bốn năm, cô hiểu rõ anh. Người như anh không thể nào tự hạ mình mà quay lại nơi ấy.
Chu Thời Diệc khẽ nâng cằm về phía mảnh giấy ghi chú, không trả lời mà hỏi ngược: "Viết lời xin lỗi trên đó, em nghĩ anh nhìn thấy được sao?"
Chung Ức lại nhìn tờ giấy trên tay. "Biết là anh không nhìn thấy." Nhưng có lẽ trong lòng vẫn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ thấy.
Ban đầu cô không định viết nhiều, cũng không biết nên viết gì.
Cầm bút rất lâu, mãi chẳng biết mở lời ra sao.
Rồi cứ thế, từng chữ từng dòng nối tiếp nhau, viết thành một đoạn dài.
Khi ấy, lời xin lỗi hoàn toàn là thật lòng.
Im lặng một lúc, Chu Thời Diệc lên tiếng: "Đã biết anh không nhìn thấy, sao không gọi điện cho anh? Dù em không có ý quay lại, chỉ cần em gọi, anh vẫn sẽ ra tiễn em."
Chung Ức không đáp, trong lòng chua xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!