Ban đầu định dẫn anh về nhà, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện kia.
Nếu vẫn không nói rõ sự thật, e là hiểu lầm sẽ càng thêm sâu sắc.
Chung Ức: [Lúc đó bố em không có ấn tượng tốt về anh. Theo như em hiểu về bố, ông sẽ không để em ở bên một người không đáng tin."
Chu Thời Diệc: [Bố nói anh không đáng tin sao?]
Chung Ức nói khéo: [Gần như là thế.]
Cô giải thích tiếp: [Em không phải đang nói thay cho bố, anh sống ở nước ngoài nhiều năm, bố không hiểu rõ về anh nên khó tránh khỏi có thành kiến. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều hơn, chẳng phải ông đã chủ động muốn anh làm con rể sao?]
Chung Ức lại nghĩ đến một khả năng khác: "Có khi bố em vô cớ có cái nhìn phiến diện với anh là vì bố anh. Có thể là do anh bị liên luỵ bởi tiếng tăm của ông ấy."
Chu Thời Diệc: "…"
Dù bố vợ và bố anh có quan hệ không tồi đi nữa, nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến việc ông đặt hạnh phúc của con gái lên hàng đầu và loại gia đình anh ra khỏi sự cân nhắc ngay từ đầu.
Bố anh đúng là không đáng tin, điều này anh biết rất rõ.
Sau khi kết hôn nhiều năm, ông vẫn giúp đỡ người yêu cũ.
Tất nhiên, mẹ anh cũng chẳng chịu thua kém.
Rốt cuộc mỗi người đều có điều mình để ý trong lòng.
Chu Thời Diệc: [Muộn thế rồi, sao em còn chưa ngủ?]
Chung Ức vẫn đang nghĩ về chiếc váy cưới ấy, đó là lần *****ên cô mặc váy cưới, tất nhiên ý nghĩa không giống bình thường.
[Em ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.]
Chu Thời Diệc chụp màn hình lại vài câu đối thoại cuối cùng của hai người, tiện tay gửi cho bố.
Chu Vân Liêm: [Con muốn nói gì?]
Chu Thời Diệc: [Không có gì muốn nói cả.]
Sự giằng co giữa hai bố con xưa nay vẫn luôn âm thầm dai dẳng.
Chu Vân Liêm xem lại đoạn trò chuyện trong ảnh chụp màn hình, ông thừa nhận rằng mình vẫn cảm thấy có chút áy náy với con trai.
Ông dập tắt điếu thuốc trên tay, thông báo với thư ký cuối tháng sẽ bay về Bắc Thành, trước lễ cưới của con trai sẽ không sắp xếp thêm lịch trình nào khác.
Chu Thời Diệc thoát khỏi khung trò chuyện, bật chế độ im lặng trên điện thoại.
Làm việc thêm đến giờ này đã rất mệt rồi, nhưng anh vẫn không buồn ngủ.
Anh xuống lầu, rót nửa ly vang đỏ.
Anh không đoán được Chung Ức đã xóa anh từ khi nào.
Chuyện ảnh hưởng đến tình cảm, anh không thể mở miệng hỏi.
"Còn chưa ngủ sao?"
Phía sau vang lên giọng của quản gia.
Chu Thời Diệc uống cạn ly rượu: "Sắp rồi. Còn bác sao chưa ngủ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!