Chương 30: (Vô Đề)

Chu Thời Diệc từ lâu đã quen với việc thuận theo ý cô, đến mức gần như trở thành bản năng.

Huống hồ chính miệng cô nói, không muốn kết hôn bằng một chiếc nhẫn không phù hợp.

Anh khẽ gật đầu: "Anh rảnh."

Buổi chiều còn phải họp, không kịp đi chọn.

Chung Ức bảo, đợi khi nào mình nghỉ ngơi rồi hẹn anh cùng đến tiệm trang sức.

Chu Thời Diệc liếc nhìn hình bóng cả hai phản chiếu trong gương thang máy, suy nghĩ một lát rồi vẫn mở miệng hỏi: "Lần trước em đến tiệm chọn nhẫn kim cương, có tiện thể để ý đến kiểu nhẫn nam nào không?"

Không ngờ anh lại hỏi thẳng đến vậy, Chung Ức hơi khựng lại một chút.

Khi chọn nhẫn cho mình, sao cô có thể không lướt mắt qua các mẫu nhẫn nam.

Dù lúc làm thủ tục đăng ký kết hôn, giữa họ chẳng khác gì một cuộc liên hôn được sắp đặt, cô cũng chẳng rõ ba năm qua, anh còn dành bao nhiêu tình cảm cho cô. Nhưng khoảnh khắc chọn nhẫn, trong tiềm thức cô vẫn mong muốn được đeo một chiếc nhẫn đôi với anh.

Cô luôn cảm thấy nếu cùng đeo một cặp, thì giữa họ sẽ có thứ gì đó thuộc về nhau, rồi mọi thứ có thể dần trở lại như xưa.

Nhưng hôm ấy anh không chọn nhẫn nam, sau đó cô từng hỏi, có cần cô tặng cho anh một chiếc không, anh chỉ bảo mình đã có rồi.

Thế nhưng chiếc đó rốt cuộc vẫn không cùng bộ với chiếc cô chọn.

Với nhẫn, dường như cô có một sự cố chấp kỳ lạ, luôn muốn cả hai cùng đeo một kiểu.

Thế nên hôm nay cô mới lại nhắc đến chuyện tặng anh.

Chung Ức cũng nhìn anh qua gương thang máy, đáp: "Em có xem vài mẫu."

"Có ưng cái nào không?"

Chung Ức trả lời thản nhiên: "Có."

Trong số rất nhiều mẫu nhẫn nam, cô vừa nhìn đã để mắt đến một chiếc.

Hôm ấy anh không có ý định chọn, tất nhiên cô cũng chẳng dám tự ý đề xuất.

Chu Thời Diệc không nói gì thêm, lấy điện thoại từ túi áo vest ra, mở đoạn trò chuyện với cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức chính: [Làm phiền gửi ảnh tất cả các mẫu nhẫn nam trong cửa hàng cho tôi xem. Cảm ơn.]

Quản lý: [Vâng, Chu Tổng đợi một lát.]

Cô ấy không khỏi thầm nghĩ: Cuối cùng anh cũng nhớ ra là mình vẫn chưa có nhẫn cưới rồi. Thật không dễ chút nào.

Có lẽ vì cô không sinh ra trong một gia đình như vậy, nên chẳng thể hiểu nổi kiểu hôn nhân sống kiểu mỗi người một nhu cầu riêng là như thế nào.

Ngay cả nhẫn cũng không để tâm, vậy thì kết hôn làm gì?

Giờ cô đã được thăng chức, không còn ở cửa hàng nữa, lập tức liên hệ với cửa hàng trưởng mới, yêu cầu chụp toàn bộ nhẫn nam trong tủ trưng bày gửi cho cô.

Mười phút sau, Chu Thời Diệc nhận được ảnh.

Lúc này, cả hai đang ngồi trong căng

-tin của Tập đoàn Kinh Hòa.

Chung Ức vốn định ăn tối trong khu làm việc, nhưng Chu Thời Diệc bảo ăn ở đây tiện hơn, có thể tranh thủ chọn nhẫn luôn.

Đã có mẫu vừa ý thì chẳng cần đến tận nơi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!