Chương 3: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Ức chưa nhận được tin nhắn từ đối phương thì điện thoại của bố đã có tin nhắn thoại gửi đến.

Giang Tĩnh Uyên lập tức mở ra.

"Chú ba, cháu có cuộc họp đột xuất nên chắc sẽ đến muộn, khoảng sáu rưỡi mới tới nhà hàng."

Chung Ức đang uống ly hồng trà pha sữa tươi và caramel, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc đã ba năm chưa nghe vang lên, không khỏi ngẩn người, âm thanh được khuếch đại qua loa điện thoại khiến cô có cảm giác như anh đang đứng ngay bên cạnh, động tác nuốt của cô cũng vì thế mà khực lại.

Giang Tĩnh Uyên trả lời Chu Thời Diệc: "Không vội, họp hành là quan trọng, chuyến bay của thầy Ngu vẫn chưa hạ cánh."

Tin nhắn của Chu Thời Diệc lại gửi đến: "Chú ba, nếu có thời gian chú hỏi thử Chung Ức xem cô ấy có thích bức nào trong  triển lãm tranh của thầy Ngu không. Cháu đấu giá lại tặng cô ấy làm quà lần đầu gặp mặt."

Giọng nói đầy sức cuốn hút vang lên rõ ràng giữa căn phòng làm việc rộng lớn và yên tĩnh.

Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ "lần đầu gặp mặt", Chung Ức cố gắng cảm nhận vị ngọt mềm của đậu đỏ nơi đầu lưỡi, nhưng rõ ràng đã nhạt hơn hẳn so với miếng *****ên.

Giang Tĩnh Uyên đáp lại: "Cháu có lòng quá. Được, về nhà chú hỏi thử xem."

Vừa trả lời ông vừa quan sát con gái, khúc mắc giữa hai đứa trẻ, không phải chỉ đôi ba lời khuyên của người lớn là có thể tháo gỡ ngay được.

Dù là ai trong hai người, khi đối mặt với cuộc hôn nhân được sắp đặt cũng đều chọn cách im lặng. Ông nhận ra cảm xúc trong họ rất phức tạp, nhưng cả hai đều không nỡ từ chối. Mà không nỡ từ chối, chính là một khởi đầu tốt.

Chuyện tình cảm, với tư cách là bố mẹ, ông cũng không tiện can thiệp quá sâu.

Tắt màn hình điện thoại, Giang Tĩnh Uyên nhẹ nhàng vỗ vai con gái, giọng ôn tồn: "Coi nhau là người xa lạ rồi bắt đầu lại từ đầu, cũng không quá tệ."

Chung Ức khẽ mỉm cười, không nói gì.

Cô thật sự không biết nên đáp lại thế nào.

Giang Tĩnh Uyên nói: "Nghĩ xong muốn chọn bức nào thì nói với bố, hoặc gửi thẳng cho Chu Thời Diệc cũng được. Tuỳ con, cứ làm theo cách nào khiến con thấy vui vẻ nhất."

Triển lãm tranh kéo dài hai ngày, tối hôm bế mạc sẽ tổ chức một buổi tiệc từ thiện, tại đó bốn bức tranh sẽ được mang ra đấu giá, toàn bộ số tiền thu được sẽ quyên góp cho Quỹ từ thiện Đồng Tâm, dùng để giúp đỡ các em nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh trong hoàn cảnh khó khăn.

Chung Ức uống cạn một ly trà sữa đậu đỏ lớn, rồi nói với bố: "Hai ngày diễn ra triển lãm, con sẽ qua đó phụ giúp một tay."

Giang Tĩnh Uyên gật đầu: "Cũng tốt. Thầy Ngu vẫn hay nhắc đến con."

Chung Ức về đến nhà, đi thẳng vào phòng tập yoga.

Dì giúp việc từ trong bếp bước ra, thấy phòng khách vắng lặng bèn lên lầu gọi cô xuống ăn cơm.

Khi đi ngang qua phòng yoga tầng một, dì thấy Chung Ức đã thay đồ tập, đang luyện tư thế trồng cây chuối.

Dì không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quay lại bếp.

Chung Ức giữ tư thế ấy khoảng năm phút, tâm trạng cả buổi chiều vốn bấp bênh khó chịu cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Trước kia cô vốn rất ghét yoga, lại càng không thích dậy sớm chạy bộ, cảm thấy đó là sự lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá. Thay vào đó, cô thà ngủ một giấc thật sâu, nhưng bố không đồng ý, những việc liên quan đến sức khoẻ, ông không bao giờ nuông chiều cô.

Giờ ngẫm lại mới thấy sự kiên định của bố là hoàn toàn đúng đắn. Khi luyện tập, đầu óc cô không thể nghĩ lan man được nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, Chung Ức mới bước ra khỏi phòng tập.

Khi bố không có nhà, cô thường ăn một mình. Bàn ăn đủ chỗ cho hơn chục người, giờ đây lại trở nên trống trải lạ thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!