Một tổng cộng mười hai tấm ảnh, Chu Thời Diệc xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Mười tấm là ảnh lần chụp *****ên, còn bộ thứ hai thì chỉ khôi phục được hai tấm.
Dù nói bộ ảnh cưới thứ hai chỉ là để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, cảm xúc khi chụp không thể so với lần đầu, nhưng sự phức tạp dữ dội trong lòng lúc ấy, có lẽ cả đời cũng không thể có lại được.
Khi ấy, cô vòng tay qua cổ anh, nói rằng vẫn luôn yêu anh.
Nhưng cuối cùng, họ vẫn chia xa.
Chu Thời Diệc khẽ chạm vào bàn phím, từng bức ảnh lại lần lượt hiển thị.
Anh liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải màn hình, đã là mười hai rưỡi đêm.
Anh nhẹ nhàng vỗ vai Chung Ức: "Chung Ức?"
Chung Ức ngủ không sâu, nghe tiếng liền mơ màng mở mắt.
Cô nói: "Khôi phục được vài tấm rồi."
"Anh thấy rồi."
Chung Ức mất vài giây để tỉnh táo, sau đó đứng dậy.
Khoảnh khắc ảnh được khôi phục, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại như quả bóng bị xì hơi, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi và buồn ngủ.
Tiếc là chỉ khôi phục được chừng ấy.
Chu Thời Diệc đứng bên cạnh, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím để tiếp tục xem: "Sao Ninh Khuyết không khôi phục được?"
"Có thể là anh ấy không thực sự để tâm."
Nếu cô đoán không sai, Ninh Khuyết chỉ đang kéo dài thời gian, chờ cô chủ động đến lấy lại máy tính.
Chu Thời Diệc xem đến bức ảnh cuối cùng: "Gửi hết cho anh."
Anh dặn thêm, "Gửi qua email."
Có lẽ anh đã bị ám ảnh tâm lý, sợ cô lại xoá mất.
Vừa đăng nhập hòm thư, Chung Ức vừa nói: "Em sẽ không xoá nữa đâu."
Chu Thời Diệc bảo: "Cứ lưu thêm một bản dự phòng. Việc xoá ảnh cũng có thể di truyền đấy."
"…"
Nghĩ đến mẹ cũng từng xoá hết ảnh chụp chung với bố, Chung Ức không cách nào phản bác.
Ảnh được nén lại và gửi qua hòm thư cho anh.
Khi đó, hai bộ ảnh cưới chụp tổng cộng hai ba trăm tấm, giờ chỉ còn lại mười hai tấm, Chu Thời Diệc không khỏi thấy tiếc.
Nhưng may là vẫn cứu lại được ít nhiều, chừng ấy cũng tạm đủ để dùng cho lễ cưới.
Chung Ức tắt máy tính, lại đề nghị một lần nữa: "Nếu thật sự không đủ, mình có thể chụp thêm một bộ. Chụp lưng hoặc chụp nghiêng cũng được." Chỉ cần không chụp thẳng mặt thì kiểu gì cũng có thể dùng tạm.
"Chung Ức, ảnh cưới là để lưu giữ cho chính mình. Nếu chỉ là tạo dáng chụp cho có, chi bằng để anh tìm người tạo vài tấm bằng phần mềm." Chu Thời Diệc cầm lấy áo vest đặt trên ghế sofa, theo thói quen sờ vào túi trong, đồ vẫn còn đó. Vừa mặc áo, anh vừa nhìn cô, không muốn cô phải chịu tủi thân, anh nói: "Đây là lần thứ hai em chủ động nhắc đến việc chụp ảnh cưới, sau này anh sẽ bù cho em hai lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!