Chương 26: (Vô Đề)

Họ trò chuyện trong bài nhạc "Bánh định thắng và thuyền vòm đen" đã đến đoạn giữa.

Trên bàn bày không ít đồ uống, Chu Thời Diệc đưa cho cô một ly rượu trái cây.

Chiếc túi vải vẫn đặt trên đùi cô, bàn tròn đã chật kín ly rượu, không còn chỗ để.

Chu Thời Diệc tiện tay xách túi vải lên khi đưa ly rượu cho cô: "Em đi tìm Quý Phồn Tinh đi, đã đến rồi thì cứ yên tâm mà nghe nhạc." 

Cô ngồi cạnh anh chỉ khiến cả hai đều không thể tập trung vào âm nhạc.

Chung Ức đưa điện thoại của mình cho anh: "Giữ hộ em một lát." Cô cầm ly rượu trái cây, đi tìm Quý Phồn Tinh.

Từ trước đến nay, mỗi lần ra ngoài, cô đều quen tay gửi đồ lại chỗ anh.

Chu Thời Diệc cất điện thoại của cô vào túi trong áo vest. Chiếc kẹp tóc hình quả anh đào mà Thần Thần tặng cô cũng vẫn ở trong đó.

Dù mấy ngày qua thay không biết bao nhiêu bộ vest, anh vẫn luôn không quên mang theo chiếc kẹp đó bên mình.

Mỗi lần đi tiệc xã giao, anh đều dặn dò nhân viên phục vụ phải cẩn thận khi treo áo vest bởi túi trong có đồ quý giá.

Có lần dùng bữa anh họ cũng ở đó, không hiểu liền hỏi: "Đồ quý mà cậu lại để trong túi áo vest à?"

Anh không nói gì thêm.

Trên sân khấu, giai điệu của bài "Bánh định thắng và thuyền vòm đen" sắp kết thúc.

Chu Thời Diệc rút chiếc kẹp tóc hình anh đào từ túi áo, cài lên dây đeo túi vải.

Quả anh đào màu sắc tươi sáng, rất hài hoà với bức tranh trên mặt túi.

Điện thoại của anh rung lên, màn hình hiện tin nhắn WeChat.

Trưởng cửa hàng trang sức cao cấp: [Chu tổng, ngày mai anh sẽ ghé qua đúng không ạ? Nhà thiết kế trưởng của chúng tôi tình cờ đang tham dự sự kiện ở Bắc Thành, có cần sắp xếp để gặp anh không ạ?]

Chu Thời Diệc: [Không cần, cảm ơn.]

Tiệm trưởng nhanh chóng hiểu ra, đối phương chỉ quan tâm đến trọng lượng kim cương, còn kiểu dáng thế nào cũng không quan trọng.

Hai năm trước, chỉ vì một chiếc nhẫn, anh từng bay đến tận trụ sở chính.

Thế mà lần này, nhà thiết kế đã ở ngay Bắc Thành, anh lại chẳng có ý định gặp mặt.

Cách anh đối đãi với hai chiếc nhẫn cưới, đúng là khác biệt một trời một vực.

Tiệm trưởng: [Vậy Chu Tổng cứ bận việc, tôi không làm phiền anh nữa. Ngày mai tôi sẽ chờ anh và Chu phu nhân tại cửa hàng.]

Chu Thời Diệc khoá màn hình, liếc nhìn ngày tháng, chỉ còn bốn mươi ngày nữa là tới hôn lễ.

Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, bài hát đã đến đoạn kết, Lộ Trình cũng vừa bước đến sát mép sân khấu, nơi gần khán giả nhất.

Chữ cuối cùng vang lên, anh cúi người trước sân khấu: "Cảm ơn mọi người!" Tiếng hò reo lại một lần nữa lấp đầy cả sân vận động.

Phải đến khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Lộ Trình mới lên tiếng: "Ước mơ năm mười sáu tuổi, cuối cùng sau mười năm, không, chính xác phải là mười một năm, còn vài ngày nữa tôi sẽ hai mươi bảy rồi." Anh cười, "Lại già thêm một tuổi nữa."

Phía dưới đồng thanh: "Chúc mừng sinh nhật!"

Bị ngắt lời vài giây, Lộ Trình nói tiếp: "Ước mơ từng nghĩ sẽ mãi mãi không thể với tới, hôm nay đã thành hiện thực."

Chỉ là, người đi cùng năm xưa, nay đã không còn ở bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!