Chương 22: (Vô Đề)

Chu Thời Diệc nói xin lỗi với mọi người trong phòng tiệc, rồi cầm điện thoại bước ra ngoài hành lang nghe máy.

"Anh đang làm gì vậy?"

Giọng cô vang lên từ ống nghe.

Ngữ khí nghe có vẻ tự nhiên, không giống cuộc gọi vì nghĩa vụ hay cho có lệ.

"Đang có buổi tiệc xã giao."

"Muộn vậy rồi còn chưa kết thúc à?"

"Ừm." Chu Thời Diệc nới một chiếc cúc áo sơ mi ở cổ, bổ sung thêm: "Còn lâu nữa mới xong."

"Vậy em có làm phiền anh không?"

"Không phiền." Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Mười hay hai mươi phút đều được."

Chung Ức đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.

Vì vậy, điện thoại im lặng trong hai ba giây.

Chu Thời Diệc không giục hỏi, cũng không chủ động tìm chuyện để nói.

Chung Ức đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo nữa: "Anh đang ở đâu thế?"

"Không phải em từng đến rồi à, sao lại không nhớ rồi?" Giọng anh bình thản, không nhanh không chậm, cũng chẳng mang ý chất vấn.

"Em không rành mấy nơi ở Bắc Thành, hôm đó cũng không để ý khu đó tên gì." 

Vừa nói, cô vừa bật đèn trần trong phòng thay đồ.

Khi đang đi tới trước tủ quần áo, màn hình điện thoại sáng lên, anh gửi địa chỉ biệt thự qua WeChat cho cô.

Chung Ức mở bản đồ tra thử, từ đó đến chỗ làm chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.

Cô lưu địa chỉ lại, rồi đi tới trước tủ bắt đầu chọn quần áo để mang theo sang Giang Thành.

Anh không ở Bắc Thành, bố cô cũng không có nhà, ở nhà một mình chẳng có việc gì làm, cô đã đặt vé máy bay bay thẳng đến Giang Thành vào trưa mai.

Chu Thời Diệc nghe tiếng lạo xạo truyền từ đầu dây bên kia: "Đang tìm đồ à?"

"Không, em đang sắp đồ."

Chung Ức lấy từng chiếc váy mình thích từ trong tủ ra, đặt lên ghế sofa.

Chu Thời Diệc hỏi: "Bao giờ em qua? Anh về Bắc Thành đón em."

Cô đã đặt vé máy bay, cũng không cần anh phải đặc biệt bay về đón. Chung Ức từ chối: "Không cần phiền thế đâu."

"Không phiền, hai ngày tới anh không có kế hoạch gì. Hôm đi đăng ký kết hôn anh từng nói rồi, sau này có bất cứ yêu cầu gì em cứ nói với anh."

Chung Ức hơi ngập ngừng: "Nếu em bảo anh chủ động đối xử tốt với em như trước kia, anh cũng bằng lòng à?"

Chu Thời Diệc bình thản đáp: "Anh nói rồi, em có thể yêu cầu bất cứ điều gì cụ thể."

Câu trả lời ấy không phải là câu trả lời hoàn toàn trực tiếp, rốt cuộc mọi thứ cũng đã khác xưa.

Mọi chuyện từng làm vì yêu, giờ lại hóa thành nghĩa vụ của hôn nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!