Chương 20: (Vô Đề)

Người quản lý cất điện thoại giúp, rồi nhét cốc cà phê vào tay bà: "Uống thử xem."

Trong ly cà phê giấy có để một chiếc thìa cán dài.

Trừ những lúc quay đêm cần tỉnh táo, Chung Chước Hoa gần như không đụng tới cà phê. Dù thỉnh thoảng công việc bắt buộc, bà cũng chỉ uống espresso nguyên chất, không bao giờ cho đường, càng không cần dùng thìa.

"Sao lại để thìa vào đây?"

"Trong đó có đậu đỏ mật mà con gái chị thích nhất đấy."

Chung Chước Hoa lập tức hiểu ra, đậu đỏ mật là do Giang Tĩnh Uyên dặn tài xế mang đến, còn đặc biệt nhắc phải cho vào cà phê.

Người đàn ông này, những lúc thế này chỉ biết lấy con gái ra làm bia đỡ đạn.

Bản thân bà chưa chắc ăn, nhưng những thứ con gái thích, dù có ngọt đến mức ngấy, bà cũng sẽ nếm thử một chút.

Chung Chước Hoa múc một thìa đưa lên miệng, lông mày nhíu chặt, nuốt xuống còn thấy ngấy cổ họng.

Bà đặt thìa sang một bên, chỉ uống cà phê.

Cho quá nhiều đậu đỏ rồi, vị đắng của cà phê còn đâu nữa.

Người quản lý trêu: "Chị nhìn biểu cảm của chị đi, ai không biết lại tưởng đang ăn hoàng liên* đấy."

*Hoàng liên: là một loại thảo dược Đông y, có vị rất đắng, thường được dùng để thanh nhiệt, giải độc, kháng viêm.

"Trước kia chưa từng ăn món gì ngấy đến mức này. Con nhóc này càng lúc càng thích đồ ngọt!"

Người quản lý bật cười: "Cũng hết cách thôi, ai bảo Tiểu Ức nhà mình vừa khéo đầu thai lại vừa khéo được di truyền, ăn đồ ngọt thay cơm cũng chẳng béo lên, da dẻ vẫn trắng mịn như nước." Chung Ức di truyền làn da trắng lạnh của Chung Chước Hoa, toàn thân trắng mịn đến mức phát sáng, không chút tì vết.

Chung Chước Hoa bất lực: "Con bé cứ mặc sức ăn uống vậy đấy."

Người quản lý sửa lại từ và phát âm cho bà: "Là ăn uống thoải mái*."

*Bên Trung hay dùng cụm từ bốn chữ, nghĩa của cụm này vốn là ăn uống, tiêu dùng không giới hạn, nhưng Chung Chước Hoa đã nói nhầm cụm từ bốn chữ này.

Chung Chước Hoa tức đến bật cười: "Chị nói tiếng phổ thông bây giờ chuẩn lắm rồi đấy nhé? Ngay cả phương ngữ chị còn nói được nữa kìa."

Người quản lý không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bà.

Chung Chước Hoa nhấp một ngụm cà phê, không nỡ trách con gái, bèn đổ lên đầu Giang Tĩnh Uyên: "Tất cả là do anh ta không có giới hạn, con bé muốn làm gì là làm! Biết thế năm đó đã không để anh ta nuôi! Theo con đi học vẽ hơn chục năm, vậy mà một bức ra hồn cũng không có!"

Người quản lý nói: "Chắc là do gen thôi."

"…"

Bị nói khịa, Chung Chước Hoa vừa uống cà phê vừa bật cười, suýt nữa thì sặc.

Bà không muốn nói nhiều với người quản lý, liền mở kịch bản học thoại.

"Những lời đồn trên mạng, chủ tịch Giang nói gì không?" Người quản lý hỏi.

Chung Chước Hoa vừa uống cà phê vừa cúi đầu xem kịch bản, nhẹ giọng đáp: "Không nói gì cả."

"Anh ấy đợi chị quyết định?"

"Ừm." Giang Tĩnh Uyên từng nói, chuyện công khai mối quan hệ của hai người, bao giờ công khai, như thế nào, đều do bà quyết định.

Nhưng có một số việc, vẫn cần ông đích thân lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!