Chương 2: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở trước mặt bố, Chung Ức không cần phải giữ ý giữ tứ, cô ngả hẳn người xuống ghế sofa, đầu tựa vào lưng ghế, nét mặt đầy vẻ mệt mỏi. Lúc này cô chỉ muốn uống gì đó ngọt ngọt, nghiêng đầu nói: "Bố cho thêm nhiều sữa và đường vào hồng trà nhé."

"Không vấn đề." Giang Tĩnh Uyên vừa mở cửa tủ lạnh ra, vừa hỏi: "Con có muốn thêm chút đậu đỏ mật không?"

*đậu đỏ mật: đậu đỏ có cho thêm mật ong (hình minh hoạ)

Chung Ức ngạc nhiên: "Trong văn phòng bố cũng có cả đậu đỏ mật à?"

"Có chứ. Bố luôn chuẩn bị sẵn mà." Giang Tĩnh Uyên cười nói, "Bố pha cho con một cốc trà sữa đậu đỏ tự làm nhé."

Vừa nói, ông vừa lấy ra một lọ thuỷ tinh chứa đầy ắp đậu đỏ mật được bảo quản cẩn thận trong tủ lạnh.

Từ nhỏ con gái đã thích ăn đậu đỏ mật nên trong nhà chưa bao giờ thiếu, văn phòng ông cũng luôn để sẵn một hũ.

Chung Ức nhìn chăm chăm vào chiếc lọ thuỷ tinh, thấy bố mở nắp, múc ra tận ba thìa đậu đỏ mật to.

Cô tham lam lên tiếng: "Bố, cho con thêm nửa thìa nữa nhé."

Giang Tĩnh Uyên không lên tiếng, múc thêm hẳn một thìa rưỡi.

Chung Ức cười tít mắt, vẻ mãn nguyện hiện rõ trên gương mặt.

"Hôm nay sao tự nhiên lại đến tìm bố vậy?" Trong lúc đun nước để pha trà, Giang Tĩnh Uyên tiện thể nói chuyện phiếm với con gái.

Chung Ức vẫn chưa nghĩ ra cách nào để mở lời hỏi bố về chuyện bố định sắp xếp cuộc hôn nhân cho Chu Thời Diệc, bởi vì bố vẫn chưa biết cô và Chu Thời Diệc từng yêu nhau, thế là cô tạm thời nói lấp ***** cho qua: "Hôm nay con không bận lắm, về nhà chỉ có một mình cũng chán nên ghé qua chỗ bố ngồi chơi."

Giang Tĩnh Uyên áy náy: "Không đúng lúc rồi, tối nay bố có bữa tiệc. Bố quên không báo trước với con. Hay là con đi cùng bố nhé?"

"Tiệc xã giao là công việc của bố, con đi làm gì. Con không đi, uống xong trà sữa là con về."

"Không phải tiệc xã giao công việc đâu, là thầy Ngu đến Bắc Thành, bố mời thầy ấy dùng bữa tối nay."

Thầy Ngu là bạn thân của bố, cũng là hoạ sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng, các tác phẩm của thầy ấy có tiếng tăm vang xa cả trong và ngoài nước.

Lúc này Chung Ức mới sực nhớ ra, gần đây thầy Ngu có triển lãm tranh ở Bắc Thành.

Khi còn nhỏ, cô từng theo học thầy Ngu, suốt mấy năm sống ở trấn nhỏ Giang Nam, ngày nào cũng theo thầy học vẽ. Chỉ tiếc rằng cô không có năng khiếu trong lĩnh vực hội hoạ, dù thầy ấy có tận tình chỉ dạy từng chút một, cô cũng không thể vẽ được tác phẩm nào ra hồn.

Nhưng bố cô chưa bao giờ từ bỏ việc nuôi dưỡng thẩm mỹ nghệ thuật cho con gái, hàng năm cứ vào kỳ nghỉ hè là lại đưa cô tới chỗ thầy Ngu một thời gian. Chỉ là từ khi bắt đầu làm việc ở Tập đoàn Kinh Hoà, công việc bận rộn, thêm nữa là tâm tư cũng không còn hướng về hội hoạ nữa, đã gần ba năm cô chưa gặp lại thầy Ngu.

Cô nghĩ một lát rồi bảo: "Bữa ăn có những ai ạ?"

"Cũng không ít đâu, anh họ và em họ con đều đến." Giang Tĩnh Uyên nhìn con gái một cái rồi tiếp lời, "Những người khác con chưa gặp qua, nhưng có nghe qua, có Chu Thời Diệc bên Tập đoàn Khôn Thần nữa."

Nghe đến cái tên Chu Thời Diệc, câu "vậy con đi" của Chung Ức lập tức bị nuốt ngược trở lại.

Đúng lúc nhắc tới người đó, cô thuận miệng hỏi luôn: "Nghe nói bố muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho Chu Thời Diệc?"

"Ừ. Bố thấy cậu ấy rất được."

"Trước đây bố đâu có nói thế, bố còn bảo anh ấy không đáng tin cơ mà!"

Chung Ức không nhận ra âm điệu trong giọng nói của mình có phần kích động, trong lúc nói chuyện đã ngồi thẳng người khỏi lưng ghế sofa.

Động tác đun trà của Giang Tĩnh Uyên khựng lại trong chốc lát, ông cố nhớ lại: "Bố từng nói vậy à?"

"Có mà!" Làm sao cô có thể nhớ nhầm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!