Chương 17: (Vô Đề)

Nếu ngày trước họ cũng có thể bình tĩnh nói chuyện như bây giờ, có thể nghĩ cho nhau trước tiên, có lẽ đã chẳng đi đến bước chia tay.

Chuyện vô tình nhìn thấy màn hình lớn cũng như vậy mà qua đi.

Hai người ngoài xe nói chuyện mãi mà vẫn chưa xong. Điều đó khiến Thần Thần trong xe sốt ruột đến độ chỉ muốn dán sát khuôn mặt bé xíu vào cửa kính mà gọi chú.

"Chú ơi đi." Cô bé phụng phịu kéo tay cô bảo mẫu.

"Chú vẫn chưa đi mà." Trước khi đến thị trấn, Chu Túc Tấn đã dặn các bọn họ cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến thời gian ở bên nhau của Chu Thời Diệc và vợ.

Cô bảo mẫu nhẹ giọng dỗ dành: "Chú đang hỏi đường đấy." Em bé ở độ tuổi này không thể hiểu được những thứ quá phức tạp, "Chú đang hỏi thím xem đi đâu thì mới có thuyền. Thần Thần của chúng ta chẳng phải đang muốn ngồi thuyền nhỏ hay sao?"

Thần Thần liên tục gật đầu: "Vâng!"

Mười phút sau, cuối cùng Chu Thời Diệc cũng nhớ ra trong xe còn một đứa trẻ.

"Thần Thần vẫn đang trong xe, anh đưa con bé đến ngồi thuyền."

Lúc ấy Chung Ức đang nghĩ có nên ngồi thuyền đi mua bánh Định Thắng không, nhưng lại sợ chỉ có hai người thì ngượng ngùng, Thần Thần đến thật đúng lúc.

Cuối cùng cũng được xuống xe, cửa vừa mở, Thần Thần đã reo lên sung sướng lao vào lòng chú.

Chu Thời Diệc bế cô bé lên, chỉ về phía Chung Ức: "Gọi thím đi."

Thần Thần cố gắng mãi mới thốt ra được: "Cô ơi!"

Chu Thời Diệc: "…"

Từ "thím" đối với một đứa trẻ hơn một tuổi quả thực hơi khó, đầu lưỡi còn chưa uốn theo được.

Nhìn khuôn mặt phúng phính hồng hào của cô bé, giọng Chung Ức cũng dịu dàng hơn hẳn: "Chào Thần Thần nhé."

Chu Thời Diệc nhìn cô một cái, anh chưa bao giờ thấy cô dịu dàng như vậy.

Thần Thần chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Chung Ức, từ mái tóc đến chiếc khăn lụa quấn cổ, rồi ánh mắt tò mò lại quay lại nhìn mái tóc ngắn xinh đẹp kia.

Chu Thời Diệc hỏi Chung Ức: "Đi đâu để lên thuyền?"

Chung Ức quá quen đường ra bến thuyền, cô đi thuyền từ nhỏ đến lớn, nhắm mắt cũng có thể tìm được.

Cô chỉ về hướng đông nam: "Bến thuyền ở phía quảng trường, cách đây chừng sáu bảy trăm mét, ô tô không vào được."

Khoảng cách không xa, hai người quyết định đi bộ.

Biết Thần Thần thích ăn bánh mì, lúc đi ngang qua tiệm bánh, Chung Ức ghé vào mua một túi bánh vừa ra lò.

"Chú ơi!" Thần Thần bất ngờ kéo dây túi đeo của mình.

Chu Thời Diệc tưởng cô bé không muốn đeo nữa, liền tháo ra giúp.

Thần Thần lại ôm chặt lấy túi vào lòng, sờ so. ạng tìm khoá kéo, loay hoay một lúc mới mở ra được.

"Tìm gì vậy?"

"Đào đào."

"Chú không mang theo đào cho con."

Thần Thần mím môi, không đáp lại anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!