Chương 16: (Vô Đề)

Hai người đang trò chuyện thì phát hiện không thấy đứa bé đâu nữa.

Dưới ghế sofa không thể giấu người, Chu Túc Tấn quay đầu liếc ra sau sofa, cũng không thấy, lại cúi người nhìn dưới bàn ăn trong phòng khách.

"Thần Thần về phòng rồi." Bảo mẫu nhắc anh.

"Thần Thần, con đang làm gì thế?"

"Bố bố…" Không biết đang bận rộn cái gì, giọng sữa non nớt mang theo chút tủi thân.

Chu Túc Tấn mặc kệ cậu em họ, đi thẳng đến phòng trẻ con.

Chu Thời Diệc cũng đặt món đồ chơi vừa mở xuống, lập tức theo sau.

Đẩy cửa bước vào, tất cả những đôi tất mới đang vương vãi khắp sàn. Thần Thần nhíu mày, đang cố hết sức để đi tất, nhưng làm thế nào cũng không đi vào được.

Bảo mẫu kiên nhẫn đứng bên cạnh.

Chu Túc Tấn bật cười: "Để bố giúp con đi tất."

Anh bước lại, bế cô con gái nhỏ vào lòng, nắm lấy đôi bàn chân múp míp, "Sao tự nhiên lại muốn đi tất thế?"

Thần Thần chỉ cười khúc khích.

Vừa mang tất xong, cô bé bỗng nhiên bật người khỏi vòng tay bố, chạy tới góc đồ chơi lôi ra một chiếc ba lô nhỏ, nhét vào đó một chiếc kẹp tóc xinh xắn, rồi lại lấy thêm một gói khăn ướt cho trẻ em, sau đó bò lên mép giường, úp mặt xuống, trầm ngâm suy nghĩ.

Chu Túc Tấn không hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn con gái.

Chu Thời Diệc tựa vào khung cửa, vừa nhìn cô cháu gái nhỏ vừa nhìn người anh họ, bản thân chưa có con nên chưa hiểu được niềm vui mà anh họ đang có.

Thần Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, lục lại chiếc ba lô như thể chợt nhớ ra điều gì, rồi vứt ba lô xuống đất, gói khăn ướt rơi ra ngoài, cô bé chẳng buồn để tâm, vội vàng chạy ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Thần Thần ôm chiếc bình nước màu hồng của mình chạy vào, không quên nhặt lại gói khăn ướt, nhét cả hai vào ba lô, quỳ dưới đất loay hoay kéo khóa, vất vả lắm mới kéo được.

Suốt quá trình, Chu Túc Tấn chỉ khoanh tay đứng nhìn.

"Bố bố!" Thần Thần kéo chiếc ba lô, bước về phía Chu Túc Tấn.

Đợi đến khi con gái tới gần, Chu Túc Tấn mới giơ tay đỡ lấy: "Muốn ra ngoài à?"

"Vâng!"

Vừa quay đầu: "Chú chú, đi!"

Ba lô vừa đeo lên vai, "Chú chú!" – thân hình bé nhỏ như cơn gió lao tới trước mặt Chu Thời Diệc, kéo lấy hai ngón tay của anh, ngẩng đầu lên để anh giúp chỉnh lại dây đeo ba lô, cười nói: "Đi chơiiii?"

"Ngồi thuyền thuyền!"

Người lớn nói nhiều như vậy, trẻ con chỉ nghe thấy mấy từ "chơi nước" và "ngồi thuyền".

Chu Túc Tấn liếc nhìn em họ: "Con bé nhà anh chưa từng chịu thua ai, cậu tự liệu mà ứng phó."

Chu Thời Diệc cúi đầu, cô nhóc thơm tho tròn trịa hơn một tuổi đang mở to đôi mắt long lanh nhìn anh chăm chú.

Chu Túc Tấn thong thả gom lại đống tất vương vãi trên thảm: "Thần Thần vừa sắp ba lô xong, tương đương một người lớn đi làm bận rộn cả nửa ngày vậy."

Chu Thời Diệc: "…"

Anh cúi xuống bế bổng cô cháu gái: "Đi thôi, chú đưa con đi ngồi thuyền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!