Giang Tĩnh Uyên nghe ra từ giọng điệu châm chọc của vợ mình dường như có chút bất mãn với con rể, tối nay lúc họ gặp nhau, ông không có mặt tại hiện trường nên cũng không rõ tình hình cụ thể.
Ngồi vào xe con rể, ông thăm dò hỏi: "Con và mẹ vợ con không nói chủ đề gì không vui đây chứ?"
Chu Thời Diệc thoáng ngạc nhiên: "Không ạ. Sao vậy?"
"Vậy thì không có gì."
Chu Thời Diệc hiểu rõ tính cách của bố vợ, ông sẽ không hỏi vô cớ, nhất định vừa rồi đã có nhắc đến anh. "Mẹ không hài lòng về con à? Trong buổi tiệc, con có cảm nhận được."
Giang Tĩnh Uyên thẳng thắn: "Coi như là con làm liên lụy đến bố rồi."
"…"
Chắc cũng không đến mức đó.
Nhưng đối mặt với bố vợ, anh cũng chẳng thể tự biện hộ gì cho mình.
Để bày tỏ sự xin lỗi, về đến nhà, Chu Thời Diệc mở một chai rượu vang quý được cất giữ nhiều năm.
Anh rót một ly đưa cho Giang Tĩnh Uyên: "Bố, tối nay làm bố khó xử rồi."
Còn chưa kịp cụng ly, Giang Tĩnh Uyên đã chủ động hạ thấp miệng ly, khẽ cụng vào ly rượu đế cao của con rể: "Không sao. Gần đây mẹ vợ con vốn cũng không muốn gặp bố, đúng lúc lại tìm được cái cớ phù hợp."
Rượu đậm vị trôi xuống cổ họng, Giang Tĩnh Uyên nói bằng giọng nghiêm túc: "Sau này ở trước mặt mẹ vợ con nhớ phải thể hiện cho tốt, đừng để bố bị vạ lây thêm lần nào nữa."
Chu Thời Diệc đáp: "…Nhất định rồi."
Rồi cụng ly lại với bố vợ.
Hai người ngồi trên ban công, phía trước là mặt sông phản chiếu ánh đèn rực rỡ từ hai bên bờ.
Mỗi người đều mang tâm sự riêng, nhấp từng ngụm rượu, khiến không khí ban công trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chu Thời Diệc ngồi vắt chéo chân, tựa vào sofa, mắt dõi theo dòng sông, vẻ mặt lơ đãng, chẳng mấy chốc ly rượu đã gần thấy đáy.
Lúc này anh cũng không biết nên nói gì với bố vợ, ban đầu khi còn gọi Giang Tĩnh Uyên là "anh ba", không có điều gì kiêng kị, chuyện gì cũng dám đùa, về sau đổi thành gọi "bố", lời nói cũng trở nên chừng mực hơn nhiều.
"Bố với mẹ định khi nào sẽ công khai chuyện tình cảm?"
Giang Tĩnh Uyên đáp: "Không chủ động công khai, nhưng cũng không né tránh nữa. Có ai chụp được thì cứ để vậy, thuận theo tự nhiên thôi." Ông nhấp một ngụm rượu, "Chung Ức giờ cũng lớn rồi, có đủ khả năng tâm lý để đối mặt với dư luận. Con cũng biết, mẹ vợ con bao năm nay vẫn luôn vướng nhiều tranh cãi."
Nói theo cách nhẹ nhàng thì là tranh cãi, còn khó nghe hơn thì chính là nhiều tai tiếng.
Vì muốn bảo vệ con gái, vợ ông không mong con còn nhỏ đã phải gánh chịu tiếng điều, nên suốt những năm qua vẫn luôn vất vả che giấu.
Tất nhiên, chuyện bao năm không công khai, cũng không hoàn toàn vì con gái.
Con gái chiếm phần lớn lý do, nhưng còn một phần là vì những mâu thuẫn tình cảm giữa ông và Chung Chước Hoa.
Sau khi chia tay mối tình đầu, người ấy từng tìm gặp ông, nhưng không phải vì tình cảm.
Với tính cách của bà ấy, chuyện đã quyết thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Bà tìm ông là vì chuyện của người khác, bà đam mê nghệ thuật, yêu thích âm nhạc, trong một lần đi thực tế, bà biết được có nhiều đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh vì hoàn cảnh khó khăn và điều kiện y tế tại địa phương có hạn nên không thể kịp thời chữa trị. Sau khi kết thúc chuyến đi và trở về Bắc Thành, bà trực tiếp đến công ty tìm ông.
Nói xong chuyện chính, bà hỏi thêm một câu: "Dạo này công ty vẫn ổn chứ?"
Ông nói: "Cũng ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!