Chung Chước Hoa vừa mới khỏi cảm cúm, chỉ nhấp một ngụm rượu vang như lấy lệ.
Thấy con rể một mình đến dự tiệc, bà không khỏi nhớ tới con gái, lần gần nhất gặp con là hai tháng trước, nhưng dạo này vì chạy tiến độ quay phim mà bà thực sự không thể thu xếp thời gian về Bắc Thành. Bà bảo trợ lý lui ra, rồi hỏi riêng Chu Thời Diệc: "Con đến một mình à?"
"Vâng. Chung Ức đến nhà thầy Ngu rồi."
"Hôm nay mới qua sao?"
"Hôm qua đã đến Giang Thành rồi ạ."
Chung Chước Hoa khẽ gật đầu, mấy ngày gần đây bà phải quay đêm liên tục, ngày đêm đảo lộn, con gái hiểu chuyện không nỡ quấy rầy, chỉ nhắn tin nhắc bà ăn uống đúng giờ, giữ gìn sức khỏe.
Bà đặt ly rượu xuống, chuyển sang cầm một cốc nước ấm, ngồi xuống ghế, tiện tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh.
Chu Thời Diệc hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt nói chuyện.
Mọi người xung quanh tưởng họ đang bàn chuyện công việc, đoán rằng Khôn Thần muốn mời Chung Chước Hoa làm đại diện cho dòng xe của mình.
Nhưng thực ra không phải vậy.
Mẹ vợ vốn không qúa hài lòng với con rể. Chu Thời Diệc lăn lộn trên thương trường bao năm, sao có thể không nhận ra thái độ của người đối diện với mình, bảo anh ngồi chẳng qua là muốn hỏi thăm tình hình của Chung Ức.
"Thời Diệc, thêm Wechat của mẹ đi." Chung Chước Hoa lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Xung quanh không có ai, Chu Thời Diệc liền nói: "Mẹ, để con quét mã."
Chung Chước Hoa đưa điện thoại cho anh, vừa đưa vừa trò chuyện: "Chắc bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới rồi nhỉ?"
"Con với bố đang bàn bạc."
Kết bạn thành công, Chung Chước Hoa gửi cho anh một địa chỉ: "Tiệc tối kết thúc, tiện đường ghé qua nhà mẹ một lát."
Đó là ngôi nhà của bà và Giang Tĩnh Uyên ở Thượng Hải, cách đây không xa.
Chu Thời Diệc gật đầu nhận lời: "Vâng ạ."
Anh cứ nghĩ mẹ vợ có món đồ gì muốn gửi cho Chung Ức, nào ngờ câu tiếp theo lại là: "Đưa bố vợ con về nhà."
Chu Thời Diệc: "…"
"Tiện thể bàn tiếp mấy chuyện chi tiết trong đám cưới của con với Tiểu Ức."
Nét mặt Chung Chước Hoa bình thản, không cảm thấy khó xử, tình trạng giữa bà và Giang Tĩnh Uyên thế nào, chắc con rể cũng đã nghe phong thanh, chẳng cần phải tự lừa mình dối người che giấu làm gì.
Giao phó xong xuôi, bà ra hiệu cho anh: "Không cần ngồi với mẹ nữa đâu, đi tìm bạn bè của con mà trò chuyện."
Không có vãn bối nào thích quanh quẩn bên trưởng bối cả, bà hiểu điều đó.
"Mẹ, vậy mẹ bận đi ạ."
Chu Thời Diệc nâng ly rượu chào rồi rời đi, trong đầu nghĩ xem lát nữa gặp bố vợ thì nên mở lời thế nào.
Chung Chước Hoa đang định nhắn tin cho con gái thì người đại diện đi tới.
"Vừa thấy con rể nhà chị, đúng là tài mạo song toàn, không chê vào đâu được." Người đại diện khẽ cụng ly với bà, "Lần này Giang Tổng coi như làm được một chuyện khiến chị hài lòng rồi."
Ở chỗ bà, người biết chuyện bà đã kết hôn và có con chỉ có người đại diện và ông chủ. Năm đó ngay cả ông chủ còn không biết, bà giấu được một thời gian dài nhưng cuối cùng cũng không giấu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!