Chương 11: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong suốt bữa tiệc, Chung Ức và Chu Thời Diệc không hề trò chuyện lấy một câu.

Mọi người cũng chẳng lấy làm lạ, liên hôn mà, chắc chắn chẳng có tình cảm gì, huống hồ hai người mới quen không bao lâu, lại đều là kiểu người trầm lặng ít nói.

Chung Ức thỉnh thoảng lại quay sang trái, tìm anh họ bắt chuyện vài câu.

Lúc đầu Mẫn Đình còn cố gắng đáp lời, sau đó dứt khoát vạch trần: "Có thật là em nhiều chuyện muốn nói với anh thế không?"

Chung Ức: "…"

Bị vạch mặt ngay trước mặt, cô vội quay đi, không thèm để ý đến anh họ nữa.

Đợi đến khi nhận ra hướng mình vừa quay sang chính là phía Chu Thời Diệc thì đã muộn, người đàn ông ấy vừa hay bắt gặp ánh mắt cô: "Muốn nói gì sao?" Anh hỏi cô

Đó là câu *****ên hai người nói với nhau kể từ khi ngồi xuống bàn.

Chung Ức lắc đầu, bỗng nhớ ra một chuyện, liền cầm lấy ly nước, tửu lượng của cô vốn kém, nếu không cần thiết, cô tuyệt đối không uống rượu, cô khẽ cụng miệng ly vào ly rượu đế cao của anh: "Vẫn chưa cảm ơn anh vì đã mua nhẫn cho em."

"Không có gì, đó là điều anh nên làm." Chu Thời Diệc nâng ly, chỉ nhấp một ngụm rượu vang nhỏ.

Chung Ức còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại thấy thừa thãi.

Lúc bánh định thắng* được mang lên, cô đặt ly xuống, chuyên tâm thưởng thức, không trò chuyện với ai thêm nữa.

*Bánh định thắng: là một loại bánh truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở vùng Giang Nam, như Tô Châu, Hàng Châu. Được làm từ bột gạo nếp, đậu đỏ và đường, bánh mang vị ngọt thanh, mềm dẻo hấp dẫn.

Vị nhân đậu đỏ mềm mịn trong bánh chẳng khác gì hương vị năm xưa ở trấn nhỏ vùng Giang Nam. Khi còn bé, mỗi lần bí ý tưởng vẽ tranh, cô lại nháo lên đòi ăn bánh, nhất định phải mua ở cửa hàng tận cuối phía bắc của trấn, còn nhất định phải ngồi thuyền mui đen đi qua mới chịu.

Bố cô chiều con, ôm cô lên thuyền đi mua bánh.

Mua được rồi, cô cũng chỉ ăn nửa miếng, phần còn lại nắm lại rồi nhét hết vào miệng bố.

Từ nam đến bắc, cộng cả thời gian xếp hàng và đi thuyền, cả buổi chiều trôi qua trong nháy mắt.

Khi trở về nhà thầy Ngu, cô vui vẻ cất giá vẽ đi, nói với bố: Trời sắp tối rồi, bố ơi mình về nhé, mai con vẽ tiếp! Mai con hứa sẽ vẽ xong!

Thế rồi ngày hôm sau, cô lại lặp lại y nguyên câu nói ấy.

Ngoài bánh Định thắng, thực đơn tối nay còn có ngỗng chay và cá ngâm rượu, đều là những món cô từng rất thích khi còn nhỏ.

Người khác hầu như chẳng mấy hào hứng với những món này, cuối cùng gần như một mình cô ăn hết.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ăn xong hai miếng bánh, lại với tay lấy thêm một miếng nữa.

Chu Thời Diệc thấy cô ăn ngon lành như vậy, không kìm được hỏi: "Đây là loại bánh Định thắng mà em hay nhắc đến trước đây à?"

Hai từ "trước đây" khiến cổ họng Chung Ức nghẹn lại, cô nuốt miếng bánh trong miệng một cách khó khăn, khẽ "ừm" một tiếng.

Những ký ức về quãng thời gian từng bên nhau như sóng lớn ập đến, cô hoàn toàn không kịp đề phòng.

Trước kia cô không chỉ một lần nói với anh rằng sau này em sẽ dẫn anh về trấn ăn bánh.

"Anh muốn thử không?" Cô chủ động chuyển hướng câu chuyện.

Thế nhưng chưa kịp để Chu Thời Diệc trả lời, đầu bên kia bàn, Giang Tĩnh Uyên đã gọi con gái: "Để lại cho bố một miếng bánh nhé." Khoảng cách xa nên hiển nhiên ông không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa con rể và con gái.

Trong chiếc đĩa sứ tinh xảo chỉ còn đúng một miếng bánh cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!