Lúc này Chung Ức hoàn toàn lạc lõng, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông đang nói điều gì đó, nhưng cô không chú ý nghe xem anh đang nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một quán cà phê, Chu Thời Diệc xuống xe, Chung Ức thoáng ngẩn người, rồi chợt đoán ra điều gì đó.
Chỉ lát sau, người đàn ông cầm một cốc cà phê trên tay đi ra, bộ vest sẫm màu chỉnh tề, khí chất nổi bật, khiến người đi đường không khỏi ngoái nhìn.
Anh trở lại trong xe, đóng cửa lại, cách biệt hoàn toàn với sự ồn ã ngoài kia.
Chu Thời Diệc đưa ly cà phê sang phía cô: "Latte."
Chung Ức tay vẫn đặt lên chiếc túi trước người, không nhúc nhích: "Cảm ơn, em không uống đâu, anh uống đi."
Ly cà phê được đặt hờ trên hộc tủ tay của xe, nhưng Chu Thời Diệc không lấy về, cuối cùng anh vẫn lên tiếng giải thích: "Ba năm rồi không pha, tay hơi vụng. Ở nhà cũng không có đậu đỏ mật ong." Vừa nói, anh vừa mở nắp chiếc ly giấy.
Chỉ trong khoảnh khắc, hương cà phê nồng nàn xen lẫn vị ngọt ngào như ùa thẳng vào khứu giác.
Chung Ức cuối cùng không thể cưỡng lại, nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Chu Thời Diệc không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ đưa ly cà phê về phía tay cô.
Không hiểu sao, Chung Ức lại nhớ tới những lần họ từng giận dỗi nhau, anh cũng chẳng nhiều lời, chỉ ôm cô vào lòng dỗ dành cho tới khi cô nguôi giận.
Những ký ức ấy khi thì rõ nét, khi lại mờ nhòe.
Cô khẽ giơ tay, lặng lẽ nhận lấy ly cà phê.
Nắp ly vẫn nằm trong tay anh, cô lại quên không lấy cùng, Chu Thời Diệc bèn giữ giúp cô.
Chung Ức lại đưa mắt nhìn khung cảnh thành phố đang chậm rãi trôi qua ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm latte.
Trong quãng thời gian yêu nhau, Chu Thời Diệc hoàn toàn không biết về thân thế thật sự của cô. Anh tưởng cô lớn lên trong một thị trấn nhỏ ở Giang Thành, gia cảnh bình thường. Khoảng cách giữa hai gia đình quá xa, nên khi bên nhau, anh luôn hạ thấp mình, nhường nhịn cô mọi chuyện, làm gì cũng cố gắng chiều theo ý cô.
…
Vì mất chút thời gian ở quán cà phê nên khi họ đến nhà hàng nằm trong khu tứ hợp viện, trời đã sẩm tối. Trong phòng riêng, mọi người gần như đã có mặt đông đủ, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Quý Phồn Tinh.
Bữa cơm tối nay là do Giang Diễm Phong một tay sắp xếp theo ý của chú ba, mời khoảng hơn mười người đến cho vui vẻ, náo nhiệt.
Ngoài người nhà, không ai quen biết Chung Ức, thế nên khi cô cùng Chu Thời Diệc lần lượt bước vào phòng, chẳng ai đùa giỡn gì với cô cả, tất cả lời trêu chọc đều đổ dồn lên người anh, hỏi anh cảm giác sau khi kết hôn thế nào.
Người trong cuộc dĩ nhiên không đáp, chỉ coi như không nghe thấy.
Quý Phồn Tinh nâng ly rượu vang, hướng về phía Chung Ức nhoẻn miệng cười: "Chúc mừng nhé. Em mong chờ đám cưới vào tháng năm lắm đấy."
Chung Ức mỉm cười: "Cảm ơn em."
Hôm nay mọi người ngồi thoải mái, không xếp chỗ cố định, cô không đi về phía bố mình, chỉ tiện ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh họ.
Giang Tĩnh Uyên mỉm cười nhìn con gái, giọng nói đầy trìu mến như thường ngày: "Sao không ngồi với bố?"
Tiếng "bố" ấy vừa cất lên như sét đánh giữa trời quang, khiến cả phòng sững sờ.
Không khí đang rôm rả bỗng chốc im phăng phắc, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi cũng.
"…Chú ba, chú đừng đùa thế chứ!"
"Chú không có đùa, giới thiệu với mọi người, con gái cưng của chú, Chung Ức."
Quý Phồn Tinh kinh ngạc đến mức suýt làm rơi ly rượu, ánh mắt ngơ ngác đảo liên tục giữa Giang Tĩnh Uyên và Chung Ức, cái đầu vốn nhạy bén như bị hồ dán chặt, cứ thế đơ ra, chẳng nghĩ được gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!