Chương 1: (Vô Đề)

Vừa ăn mì cá, Chung Ức vừa đắn đo không biết tối nay có nên về thăm ông nội hay không. Ông nội đã khéo léo nhắc nhở cô hai, ba lần, nói rằng đã lâu rồi không gặp cháu gái.

Tính từ khi có kí ức, cô cũng chỉ đến nhà ông nội được vài lần.

Đang mải suy nghĩ, cô lơ đãng nuốt phải một chiếc xương cá mảnh, mắc lại nơi cổ họng.

Cô vội gắp mì lên ăn tiếp, mong có thể nuốt trôi chiếc xương xuống, nhưng càng nuốt lại càng mắc sâu hơn.

Những đồng nghiệp ngồi cùng bàn tranh thủ giờ ăn trưa để tán gẫu, không ai phát hiện ra điều bất thường của cô.

Chung Ức không hề lên tiếng, chậm rãi ăn hết tô mì cá, sau đó cầm điện thoại rời khỏi nhà ăn trước.

Trước đây cô chưa từng cảm thấy nhà ăn của Tập đoàn Kinh Hòa lại rộng đến mức đi mãi mới ra được.

Cứ mỗi lần nuốt là cổ họng lại đau nhói. Vài năm trước cô cũng từng bị mắc xương cá, lúc đó tưởng chỉ là bị nhẹ nên không để tâm. Mãi đến vài ngày sau không thấy đỡ, cô mới đến bệnh viện, đang không lại phải chịu đau thêm mấy hôm.

Lần này Chung Ức không dám chủ quan, quay lại văn phòng lấy chìa khóa xe.

Thấy cô chuẩn bị đi ra, một đồng nghiệp nhắc: "Chiều nay hai giờ có cuộc họp đấy."

Chung Ức khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Gần công ty có bệnh viện, cô tranh thủ vẫn kịp quay về trước hai giờ.

Cô đến phòng khám cấp cứu, toàn bộ quá trình lấy xương cá chưa đến ba mươi giây.

Từ nhỏ cô đã thích ăn cá, bất kể có xương hay không. Cứ cách vài ba ngày lại ăn một lần, ăn nhiều thì không tránh khỏi bị mắc, nhưng cùng lắm là sợ vài hôm rồi đâu lại vào đấy.

Cô chưa bao giờ vì vài chiếc xương cá mà từ bỏ món khoái khẩu của mình.

Ra khỏi bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ cấp trên, Ninh Khuyết.

Anh hỏi cô đang ở đâu, bên dự án cần trao đổi.

Chung Ức không nói là mình vừa đi lấy xương cá, nếu không thể nào anh cũng buông một câu kiểu: Lần sau ăn mì cá nhớ xem trước ngày lành tháng tốt.

"Ra ngoài đi dạo một vòng. Học theo anh đấy, ăn xong đi bộ trăm bước, sống thọ đến chín mươi chín."

Ninh Khuyết cười bất lực: "Được rồi, nói không lại em."

Đúng lúc anh cũng đang đau họng, không nói nhiều, liền cúp máy.

Khi Chung Ức trở lại công ty, đồng nghiệp báo lại rằng cuộc họp dời sang ba giờ.

"Sao lại dời vậy?"

"Tổng giám đốc Ninh bị mắc xương cá, phải đi bệnh viện."

"Nghe nói lúc trưa ăn cá hấp, tưởng chỉ bị xước họng nên không để ý. Ai ngờ ngủ một giấc dậy nói chuyện cũng thấy khó khăn, vội vàng đi khám."

Một đội mà có đến hai người bị mắc xương cá phải vào viện, vận may kỳ lạ gì vậy.

Ba giờ chiều, Chung Ức bưng ly latte đậu đỏ, bước vào phòng họp từ cửa sau đúng giờ.

Cô là người đến cuối cùng nên chọn chỗ trống gần nhất ở cuối bàn để ngồi.

Ninh Khuyết vừa nhìn về phía cô vừa ngồi xuống, trước mặt cô chỉ có một ly cà phê và một chiếc điện thoại, không mang theo tài liệu hay máy tính. Cả phòng họp, cô có vẻ nhàn nhã nhất, trông chẳng giống người đi họp, mà giống lãnh đạo đến nghe cấp dưới báo cáo.

Rõ ràng anh mới là cấp trên, còn cô là cấp dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!