Chương 257: Phiên Ngoại - Đại Kết Cục

Ôn Hành nhìn Tiêu Lệ đầy oán trách: "Lão Tiêu, ngươi thế này là không được nha. Ta chỉ nói Thái tử có chút tròn trịa, ngươi liền chê ta mặt to. Nói như thể ngươi chưa từng ăn mấy món ngon của Vân Thanh vậy. Ngươi có lương tâm không?" Tiêu Lệ nghiêm trang đáp: "Làm Diêm Quân, việc của ta là giữ gìn quy tắc, thứ như lương tâm là dư thừa."

Ôn Hành lắc đầu, quay sang nói với Huyền Uyên Hành: "Ngươi cũng không quản hắn sao?" Huyền Uyên Hành mỉm cười, ánh mắt cong cong: "Ta đang ở U Minh giới, nào dám đắc tội với Diêm Quân?" Tiêu Lệ chậm rãi nói: "Thái tử chưa từng làm điều gì vượt lễ, không giống như một số người."

Ôn Hành chua xót nói với Liên Vô Thương: "Nhìn xem, hai người họ đã bắt đầu liên thủ chèn ép ta rồi." Ôn Hành cũng thấy lạ, bình thường người khác nói hắn vài câu, hắn chỉ cười cho qua, thế mà hễ gặp Tiêu Lệ là như bị trúng tà, kiểu gì cũng phải cãi lại vài câu: "Hừ, hai ngươi ăn ý thế, có bản lĩnh thì ngay tại chỗ này kết hôn đi! Ta cam đoan sẽ chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh đưa Thái tử về làm dâu U Minh giới!"

Vừa dứt lời, mặt Huyền Uyên Hành liền đỏ bừng. Hắn cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Ôn Hành cùng bọn họ. Tiêu Lệ dịu dàng nói: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ lập tức chuẩn bị sính lễ." Huyền Uyên Hành càng cúi đầu thấp hơn.

Hai phu thê Ôn Hành đưa mắt nhìn nhau, trời ơi, thông tin này có hơi nhiều nha. Ôn Hành đảo mắt nhìn qua lại giữa Tiêu Lệ và Huyền Uyên Hành. Hắn bật cười: "Đây không phải là chuyện gì xấu hổ. Đã thích nhau thì định xuống đi." Tiêu Lệ lạnh lùng đáp: "Ngươi nghĩ ai cũng mặt dày như ngươi sao?"

Huyền Uyên Hành thấy hai người sắp cãi nhau vì chuyện này, hắn vội vàng chuyển chủ đề: "Hôm nay hai vị sao lại có thời gian đến U Minh giới?" Liên Vô Thương mỉm cười nói: "Ôn Hành bảo hắn nhớ ngươi và Tiêu Lệ, muốn đến U Minh giới thăm cố nhân." Nhìn xem, lời này của Liên Vô Thương khiến Tiêu Lệ cũng không tiện phát tác với Ôn Hành. Nếu để Tiêu Lệ biết Ôn Hành chỉ vì quá nhàm chán mà muốn ra ngoài đi dạo, Diêm Quân đại nhân nhất định sẽ giận đến mức phồng to như con cá nóc.

Tâm tình Tiêu Lệ có chút thoải mái hơn, hắn nói với Ôn Hành: "Hôm nay ta còn nhiều việc phải xử lý, không rảnh cùng ngươi đi dạo. Đợi lát nữa xong việc, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi các ngươi." Tiêu Lệ quay sang Huyền Uyên Hành: "Thái tử, phiền ngươi dẫn họ đi dạo một vòng U Minh giới được chứ?" Huyền Uyên Hành mỉm cười: "Được, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."

Tiêu Lệ lạnh lùng gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Ôn Hành chẳng nói chẳng rằng đã khoác tay lên cổ Huyền Uyên Hành, nhướn mày trêu chọc: "Ê, chúng ta thân nhau đến thế rồi, ngươi có chuyện gì giấu ta phải không? Khai mau, ngươi và Tiêu Lệ tiến triển đến đâu rồi?" Mặt Huyền Uyên Hành lập tức đỏ bừng: "Chuyện này... chuyện này..."

Ôn Hành cười ha hả: "Ta sớm đã cảm thấy tên kia đối với Thái tử ngươi có tình ý khác thường, nói đi." Huyền Uyên Hành cúi đầu, mặt đỏ đến mức có thể chiên trứng được, Liên Vô Thương vội giải vây: "Ôn Hành, ngươi đừng làm khó Thái tử nữa." Ôn Hành ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ vai Huyền Uyên Hành: "Tiêu Lệ thật ra rất trọng tình nghĩa, lại có nguyên tắc. Nếu ngươi thật sự cùng hắn kết thành đôi, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi.

Nếu hắn dám đối xử tệ bạc, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi xả giận."

Huyền Uyên Hành nhỏ giọng nói: "Hắn... đối với ta rất tốt." Ôn Hành gật gù: "Vậy thì tốt, nhân sinh nếu có được một người cùng đi đến bạc đầu quả thực không dễ dàng. Ta và Vô Thương đều mong ngươi có thể hạnh phúc." Huyền Uyên Hành cảm động nhìn Ôn Hành: "Ta biết, cảm ơn hai người."

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành và Huyền Uyên Hành. Nói mới thấy, rõ ràng cả hai đều là một phần của Thái tử Huyền Uyên, vậy mà tính tình lại khác biệt một trời một vực. Huyền Uyên Hành trầm tĩnh, nội liễm, còn Ôn Hành lại ôn hòa, bình dị gần gũi. Có lẽ do Huyền Uyên Hành ở lâu trong U Minh giới, bị ảnh hưởng bởi linh khí U Minh nên diện mạo cũng có chút thay đổi. Hiện tại, chỉ cần nhìn qua, có thể dễ dàng phân biệt được Ôn Hành và Huyền Uyên Hành.

Ôn Hành nhìn mái tóc của Huyền Uyên Hành, thắc mắc hỏi: "Hả? Ngươi uốn tóc à? Chúng ta không phải đều là tóc xoăn sao? Sao tóc ngươi lại thẳng rồi?" Huyền Uyên Hành đưa tay sờ tóc: "Ngươi nói vậy, hình như từ khi đến U Minh giới tóc ta liền thẳng ra." Ôn Hành có chút ngưỡng mộ: "Tóc thẳng thật tốt." Không như hắn, một đầu tóc xoăn to, đôi khi ra ngoài người ta chỉ cần nhìn tóc là nhận ra ngay hắn, có muốn trốn cũng không được.

Huyền Uyên Hành dẫn Ôn Hành và Liên Vô Thương đi dạo quanh hồ Vãng Sinh, ba người vừa đi vừa trò chuyện. Huyền Uyên Hành nói: "Từ khi vào U Minh, ta phát hiện tính tình của mình không thể giúp gì được cho các giới khác. Tiêu Lệ nói ta quá nhân từ, nên để ta ở đây trông coi. Bình thường nơi này cũng chẳng có việc gì, chỉ là thỉnh thoảng quan sát những linh hồn đầu thai, không để chúng gây ra tranh chấp."

Ôn Hành thở dài: "Nhớ năm xưa khi ta đến Thượng Giới, ta cùng Vô Thường bọn họ còn phải vớt linh hồn từ trong hồ Vãng Sinh. Lúc đó, một suất đầu thai là vô cùng quý giá, rất nhiều linh hồn bị chết đuối trong hồ mà không có cơ hội." Huyền Uyên Hành đáp: "Hiện tại cũng có linh hồn bị chết đuối. Bọn họ bỏ lỡ thời gian đầu thai, hoặc vì lưu luyến cảnh sắc nơi này mà ngâm mình quá lâu, khiến linh hồn bị đồng hóa với hồ Vãng Sinh."

Ôn Hành nhướn mày: "Còn có chuyện này sao? Vậy ngươi phải vớt họ lên à?" Huyền Uyên Hành nói: "Nếu gặp phải, nhất định sẽ vớt lên." Lời còn chưa dứt, Huyền Uyên Hành đã thấy một quỷ sai lén lút tiến lại gần hồ Vãng Sinh, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, thân hình thoắt cái đã xuất hiện trước mặt quỷ sai. Quỷ sai hoảng sợ quay đầu bỏ chạy: "A —— Ta không dám nữa, ta không dám nữa!"

Ôn Hành cười ha hả: "Chuyện gì vậy? Quỷ sai cũng muốn đầu thai sao?" Huyền Uyên Hành đáp: "Bọn chúng nào phải muốn đầu thai, mà là muốn lặn xuống đáy hồ Vãng Sinh để tìm bảo bối." Ôn Hành ngẩn ra: "Dưới đáy hồ Vãng Sinh còn có bảo bối sao?"

Trong tay Huyền Uyên Hành xuất hiện một viên châu nhỏ bằng ngón cái, hơi trong suốt: "Đây là Phục Linh Châu, là viên châu do các thần hồn hòa tan trong hồ Vãng Sinh ngưng tụ mà thành, có thể làm cho lực lượng của hồn chết trở nên mạnh mẽ hơn." Hồn chết và sinh linh là hai khái niệm đối lập nhau. Thần hồn của tu sĩ xuất khiếu được gọi là sinh linh. Còn những kẻ như Tiêu Lệ và Huyền Uyên Hành đã mất đi thân xác thì được gọi là hồn chết.

Huyền Uyên Hành tiếp tục: "Nếu quỷ sai của U Minh giới có được Phục Linh Châu, có thể dùng nó để phục hồi những hồn phách bị tổn thương." Ôn Hành nghe vậy liền buột miệng: "Ồ, nếu ngươi ăn một viên vào, chẳng phải có thể trở thành một Thái tử Huyền Uyên hoàn chỉnh sao?"

Huyền Uyên Hành cười, lắc đầu: "Nào có dễ như vậy. Nếu thần hồn đã tan rã, cho dù có thế nào cũng không thể ghép lại như cũ. Dù ta có nuốt viên châu này, cũng chỉ khiến hồn phách của ta trở nên ngưng luyện thêm một chút mà thôi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc những viên châu này từng là thần hồn của những sinh linh sống động hóa thành, ta cảm thấy nuốt chúng vào là một tội lỗi.

Vì vậy ta đã nói với Tiêu Lệ và những người khác rằng, tuyệt đối không thể để Phục Linh Châu rơi vào tay quỷ sai, bằng không sẽ có kẻ tâm địa bất chính cố ý để hồn phách bị chết đuối trong hồ Vãng Sinh."

Ôn Hành gật gù: "Ta hiểu rồi, nên ngươi mới trấn thủ ở đây, giống như đang bảo vệ một cái kho báu của đám quỷ sai U Minh giới. Vậy an nguy của ngươi có đảm bảo không? Có khi nào sẽ có quỷ sai đánh lén ngươi không?" Huyền Uyên Hành mỉm cười: "Tuy ta không lợi hại bằng ngươi, nhưng cũng không nhiều kẻ có thể lấy trộm được Phục Linh Châu từ tay ta." Lúc này Ôn Hành cùng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Huyền Uyên Hành nhìn về những bóng ảnh trong hồ Vãng Sinh, chậm rãi nói: "Trong hồ Vãng Sinh sinh ra loại vật này, không biết là tốt hay xấu." Ôn Hành cười: "Đã sinh ra Phục Linh Châu thì ắt có công dụng của nó thôi."

Thiên đạo quả thật thú vị, đã ban cho Ôn Hành quyền năng kết trái, giúp hắn có thể phục sinh thần hồn của sinh linh. Giờ đây lại xuất hiện Phục Linh Châu để chữa lành thần hồn của kẻ đã mất, xem ra nó thật sự rất chu toàn.

Huyền Uyên Hành chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Ôn Hành: "Phải rồi, nhắc đến Phục Linh Châu, ta có một chuyện muốn nói với ngươi." Ôn Hành cười hỏi: "Chuyện gì?" Huyền Uyên Hành đáp: "Ở La Phù Châu có một đứa bé, là con của Yêu Thần Tuyên Khang, tên là Bạch Hoan. Ngươi còn nhớ không?" Ôn Hành gật đầu: "Làm sao quên được."

Hoan Hoan từng ngã xuống dòng nước ác, bị sặc đến mức trở thành một tiểu ngốc tử. Nếu không nhờ Bạch Trạch ra tay cứu giúp, thì Hoan Hoan đã sớm mất mạng. Huyền Uyên Hành nói: "Từ khi ta đến U Minh giới, ta mới biết trên đời có một loại người được gọi là hoạt tử nhân, và Hoan Hoan chính là một trường hợp như vậy." Ôn Hành nghe xong liền nổi da gà: "Ngươi nói cái gì?"

Hoan Hoan chẳng qua chỉ ngốc nghếch một chút, vẫn có thể ăn uống, khóc cười như thường, sao lại giống hoạt tử nhân được?

Huyền Uyên Hành giải thích: "Bạch Trạch đại nhân khi đó hẳn là đã cố giữ lại một phần thần hồn của Hoan Hoan, nhưng phần thần hồn còn lại đã bị nước ác làm hỏng. Thân thể của hắn tuy vẫn có thể lớn lên, hắn vẫn có thể khóc, có thể làm nũng, có thể phản ứng, nhưng thần hồn của hắn đã không còn đầy đủ." Ôn Hành trầm ngâm: "Bạch Trạch từng nói rằng, thần hồn của Hoan Hoan bị tổn hại.

Ta cũng đã từng dùng lá của đạo mộc để chữa trị cho Hoan Hoan, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào."

Huyền Uyên Hành gật đầu: "Đúng vậy, vì thần hồn của Hoan Hoan đã chết rồi, thứ còn lưu lại trong thân xác chỉ là hồn chết mà thôi. Do đó lá đạo mộc của ngươi không có tác dụng với hắn." Huyền Uyên Hành nói tiếp: "Phục Linh Châu có lẽ sẽ có tác dụng với hắn, nhưng ta không dám chắc, vì thế mới không nói với ngươi sớm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!