Chương 256: Phiên Ngoại Mười Bốn: U Minh

Mùa hạ ở Hằng Thiên Thành oi ả đến cực điểm, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống con đường lát đá xanh, khiến từng phiến đá trở nên trắng phau vì nóng bỏng. Dưới gốc những cây cổ thụ ven đường, từng con chó lè lưỡi thở hổn hển, thân mình rũ rượi vì mệt mỏi. Trên cành cây, ve sầu rền rĩ kêu: "Oa—"

Trong căn nhà nhỏ ở khu tiểu thụ, Ôn Hành chẳng giữ hình tượng, nằm dài ra giữa đại sảnh: "A... Chán quá..." Trời nóng thế này mà trên người Liên Vô Thương chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi. Đương nhiên, bọn họ đều là tu sĩ, chỉ cần một lá phù triện là có thể cách ly nóng lạnh. Chẳng qua Ôn Hành tu hành đã lâu, cảm thấy thuận theo thiên thời cũng là một phần quan trọng trong quá trình tu luyện.

Ôn Hành trở mình trên nền đất trong đại sảnh, chống cằm nhìn Liên Vô Thương: "Vô Thương, chúng ta ra ngoài chơi đi?" Liên Vô Thương ngước mắt nhìn Ôn Hành, mỉm cười nói: "Không phải mới chơi về sao?" Những năm qua, hắn và Ôn Hành đã du ngoạn khắp danh sơn đại xuyên, qua lại năm hồ bốn biển, thậm chí thượng giới cũng đã đi khắp. Cảm thấy chẳng còn gì thú vị, hai người trực tiếp chạy đến Hằng Thiên Thành, chiếm lấy căn nhà nhỏ của Vân Thanh.

Hằng Thiên Thành hiện giờ càng phát triển lớn mạnh. Khi Vân Thanh mua nhà, khu tiểu thụ còn là khu vực mới quy hoạch, thuộc khu vực hạ tầng. Qua bao năm, nơi này đã biến thành khu thành cũ, những ngôi nhà nhỏ ngói đen tường xanh giờ chẳng thể so được với những hành cung hoa lệ của khu mới. Nhưng mỗi khi Ôn Hành cùng các đệ tử không muốn về thì lại ghé qua đây ở một thời gian. Trong sân, những đóa mai vàng nở rồi tàn hết lớp này đến lớp khác, ngoài sân, người qua lại cũng thay cũ đổi mới.

Ôn Hành cùng Liên Vô Thương đứng giữa sân, có thể cảm nhận rõ vết tích thời gian trôi chảy.

Ở nơi này, thời gian như chậm lại. Đẩy cổng sân, bên ngoài đều là những lão hàng xóm quen thuộc, chuyện người cũng chẳng lạ. Dù có ra khỏi sân mà không khóa cửa, cũng chẳng cần lo mất trộm. Ôn Hành cùng Liên Vô Thương đều rất thích bầu không khí này, khác hẳn với khí tức của Huyền Thiên Tông. Huyền Thiên Tông linh khí sung túc, con người hiền hòa, nhưng lại thiếu đi sự phồn hoa chốn phố phường.

Nhà nào người già đã khuất, nhà nào thêm người mới, nhà nào cơm nước khéo tay... Người dân ở đây như có bao nhiêu chuyện cũng không hết để nói, chẳng thiếu đề tài để bàn tán. Những hôm trời không quá nóng, Ôn Hành còn kéo một chiếc ghế nhỏ ra ngồi dưới gốc cây hòe già cuối con đường, lắng nghe lão ông râu trắng kể chuyện.

Liên Vô Thương khép trang sách trong tay: "Hôm qua ngươi còn nói muốn ở đây thêm vài ngày nữa mà?" Ôn Hành ủ ê đáp: "Hôm qua ta nghe lão ông kể chuyện Thập Điện Diêm Quân, đột nhiên nhớ ra ngươi vẫn chưa từng đến U Minh Giới. Chúng ta đi U Minh Giới một chuyến đi? Gửi một lá phù triện cho Tiêu Lệ nhé?"

Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành: "Ngươi chắc chắn bây giờ gửi phù triện, Tiêu Lệ sẽ quan tâm sao?" Từ khi Huyền Hành đến U Minh Giới, số lần Tiêu Lệ quay về tu chân giới càng thưa thớt. Ôn Hành thở dài: "Tiêu Lệ có được bạch nguyệt quang, đã quên huynh đệ chí cốt như ta, đúng là kẻ vô tình." Nói rồi, Ôn Hành lấy ra một lá phù triện, đốt lên: "Tiêu Lệ, ngươi có ở đó không? Rảnh không?

Ta và Vô Thương muốn đến U Minh Giới dạo một vòng."

Đầu bên kia, Tiêu Lệ dứt khoát bóp nát phù triện. Ôn Hành: ...

Ôn Hành ủ rũ nói với Liên Vô Thương: "Xong rồi, Tiêu Lệ bây giờ tính khí ngày càng khó chịu, hắn không thèm để ý đến ta nữa rồi." Liên Vô Thương cười nhạt: "Ngươi tưởng ai cũng như chúng ta, nhàn nhã vô công rồi nghề sao? Tiêu Lệ chưởng quản U Minh, hắn rất bận rộn đấy." Ôn Hành tiếp tục nằm dài, suy nghĩ một chút: "Hay là chúng ta đến Vân Thị Thư Ốc một chuyến đi?

Hình như Phá Phong mấy hôm nay đang ở đó."

Vân Thị Thư Ốc là sản nghiệp của Vân Thanh, nhưng người sáng lập lại là Vân Sương của nhà họ Vân. Vân Sương không phải tu sĩ, chỉ sống được mấy trăm năm rồi già yếu mà qua đời. Sau khi ông qua đời, Thư Ốc do bạn đời Phá Phong tiếp quản. Phá Phong là người si tình, từ khi Vân Sương mất đi, hắn đến giờ vẫn thủ thân một mình. Hiện tại, hắn trấn giữ tại Vân Thị Thư Ốc, có Huyền Thiên Tông làm hậu thuẫn, Thư Ốc đã mở thêm không ít chi nhánh ở Tiên Giới.

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành nói: "Ngươi vẫn là đừng chạy loạn nữa. Chờ trời bớt nắng, chúng ta cùng đi dạo phố ăn vặt, rồi ngắm hoa đăng nhé?" Ôn Hành lúc này mới tươi tỉnh hẳn, mỉm cười đáp: "Được, nghe ngươi."

Đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng chuông lảnh lót, tiếng chuông từ xa lại gần, rồi dừng lại trước cổng sân. Ôn Hành rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống. Hắn dùng thần thức quét ra ngoài, chỉ thấy Quỷ Đế Dương Vân đứng trước cổng, sắc mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Không phải muốn đến U Minh Giới sao? Đi thôi!"

Ôn Hành xách cây gậy hành khất, vui vẻ nhảy ra khỏi cửa. Hắn oán trách với Liên Vô Thương: "Nhìn đi, thời buổi này ai cũng đối với ta chẳng khách khí gì." Dương Vân hậm hực nói: "Chúng ta sắp bận chết đi được, ngươi còn ý kiến gì nữa? Bản Đế đường đường tự mình đến đây, ngươi còn không hài lòng? Sớm biết thế thì để Vô Thường đến đón ngươi."

Ôn Hành lúc này mới nhận ra, Dương Vân đến ngay cả thân thể nghĩa hài cũng chưa mặc, quanh người bao phủ một lớp âm vân, trên tay cầm một chiếc ô đỏ: "Đi thôi, đưa các ngươi đến U Minh Giới."

Giờ đây, đến U Minh Giới đã thuận tiện hơn nhiều, không như trước kia phải ngồi thuyền nhỏ vượt qua Hỗn Độn Hải. U Minh Giới hiện tại ở các thế giới đều có cánh cổng lớn trực tiếp thông đến, quỷ sai làm việc đều thông qua các cánh cổng này. Ngay bên ngoài Hằng Thiên Thành cũng có một cánh cổng như vậy, hai bên cánh cổng khắc hình ác quỷ, khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đến thì thấy không ít quỷ sai đang áp giải thần hồn vào U Minh.

Ôn Hành ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Sao nhiều người vậy? Thường ngày ta không nhìn thấy mà?" Dương Vân đáp: "Dương gian và âm gian vốn dĩ khác biệt. Tuy nói tu sĩ tu hành đến một cảnh giới nhất định có thể vượt qua âm dương, nhưng chúng ta cũng không thể để quá nhiều tu sĩ quấy nhiễu trật tự U Minh Giới. Những đường chúng ta thường đi đều có trận pháp và phù triện của U Minh Giới, trừ phi tu vi cực cao, nếu không rất khó phát hiện."

Ôn Hành nói: "Nói vậy, tu vi của ta vẫn chưa đủ nhìn thấu trận pháp?" Liên Vô Thương ngại ngùng nhắc nhở: "Ngươi quên rồi sao? Ngươi cứ thấy trận pháp và phù triện là đau đầu." Ôn Hành gãi đầu: "He he." Hắn cứ hễ phát hiện trận pháp thì sẽ tự giác đi vòng qua, cho nên mới chưa từng thấy nhiều con đường thông đến U Minh như vậy.

Dương Vân nói:

"Thông đạo của chúng ta thường được thiết lập gần các thành thị của người phàm, cố gắng tránh xa các tông môn tu chân."

Ôn Hành lúc này mới gật đầu: "Ồ, ra là vậy."

Dương Vân quay lại quan sát Liên Vô Thương từ trên xuống dưới, rồi lấy ra một bình đan dược từ trong tay áo, đưa cho Liên Vô Thương: "Thanh Đế là do Hỗn Độn Thanh Liên hóa hình, linh khí của ngài sẽ thanh tẩy thần hồn, vì vậy phải phiền ngài uống đan dược để che giấu linh khí của mình." Liên Vô Thương hiểu ý, gật đầu: "Ta hiểu rồi, cảm tạ."

Ôn Hành chỉ vào mũi mình: "Còn ta thì sao? Còn ta thì sao?" Dương Vân nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi không cần." Ôn Hành vốn là người cai quản Đạo Mộc, bản thân hắn còn mang thân xác Hạn Bạt*, thực ra thân thể của hắn mới là thứ tốt nhất để trấn giữ U Minh Giới.

(*Hạn Bạt: Một loại yêu quái trong thần thoại cổ đại Trung Hoa, mang sức mạnh và tà lực mạnh mẽ, được coi là hiện thân của hạn hán.)

Ôn Hành đi bên cạnh Dương Vân, các quỷ sai xung quanh đều tránh xa ba người đến tám trượng. Ôn Hành bực bội gãi mũi: "Bọn họ làm gì vậy? Trông như thể rất sợ chúng ta." Liên Vô Thương đáp: "Có lẽ không phải sợ chúng ta, mà là sợ Quỷ Đế Dương Vân." Dương Vân kiêu hãnh ngẩng đầu: "Ta dù sao cũng là Quỷ Đế."

Ôn Hành thầm nghĩ: Quỷ Đế thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị Tiêu Lệ phái đến đón chúng ta sao.

Sau khi băng qua cánh cổng lớn, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Cảnh vật xung quanh đen kịt, chỉ có thể thấy dưới chân là một con đường dài hun hút hướng về phía xa. Trên đường lác đác những linh hồn khóc than rên rỉ, bị quỷ sai áp giải. Tất nhiên, Ôn Hành cũng thấy vài thần hồn định chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị quỷ sai bắt lại, rồi ăn một trận đòn nhừ tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!