Tám Phương Khách
Vân Thanh thay lông mất nửa tháng, đợi đến khi lớp lông tơ rụng hết, hắn hóa thành một con Kim Ô khổng lồ với bộ lông óng ả, sáng bóng. Lông của hắn tựa như mặt trời giữa ban trưa, vàng rực rỡ đến mức không ai dám nhìn thẳng vào. Có lẽ là do hắn đã ăn bí phương không truyền ra ngoài mà Thái Sử Gián gửi tới, lông của Vân Thanh trở thành dày và mượt nhất trong số tất cả các Kim Ô.
Các sư huynh của Huyền Thiên Tông ai cũng nhận được hai chiếc chăn mới. Vân Thanh tiếc nuối nói với bọn họ rằng từ nay sẽ không còn chăn lông vũ nữa. Mỗi chiếc dùng là bớt đi một chiếc, hãy trân trọng mà dùng. Không biết vì sao các sư huynh lại cảm thấy buồn bã một hồi. Tiểu sư đệ lông xù ấm áp ngày nào giờ đã trưởng thành, sau này khi tâm tình không vui sẽ chẳng còn tiểu sư đệ xù lông để ôm ấp nữa.
Sau khi hóa thành hình người, Vân Thanh trở thành một nam nhân cao ráo, dáng vẻ như ngọc. Màu tóc hắn vốn nên vàng óng như người trong gia tộc, nhưng vì đã quen với màu tóc đen nên vẫn giữ màu như trước. Hắn có đôi mày kiếm và ánh mắt sáng ngời, dung mạo cực kỳ xuất chúng như tất cả các Kim Ô khác.
Thật ra mà nói, sau khi thay lông, Vân Thanh so với trước khi thay lông cũng không thay đổi quá nhiều. Ôn Hằng bọn họ đã từng thấy Vân Thanh trưởng thành từ trước. Nếu không có những chuyện phiền lòng kia, hai con gà con này từ mấy ngàn năm trước đã phải thành thân rồi, nhưng vì đủ loại trắc trở mà hai người bị ép phải làm trẻ con suốt ba ngàn năm. Mùi vị đó, người bình thường khó lòng mà hiểu nổi.
Lần trước Ôn Hằng đại hôn, thời gian chuẩn bị vô cùng ngắn ngủi, chỉ trong thoáng chốc một hai ngày. Các đệ tử bận rộn đến mức chân không chạm đất, cố gắng trước ngày sư tôn đại hôn đưa hết tất cả đồ đạc lên Huyền Thiên hạm. Bận đến khi sư tôn đại hôn xong xuôi, mọi người mới có thể đóng cửa nghỉ ngơi một giấc thật ngon.
Lần này thì khác, bọn họ có thời gian chuẩn bị hơn nửa năm trời. Hôn kỳ của hắn được định vào mồng tám tháng Giêng năm sau. Đông Hoàng Thái Nhất tính toán, suy đoán nhiều lần, cuối cùng xác định đó là một ngày đại cát hiếm gặp ngàn năm có một. Mọi người cùng thương lượng, quyết định chọn ngày đó để gả tiểu sư đệ của họ!
Việc kết hôn trong giới tu chân không giống như phàm nhân. Phàm nhân kết hôn là để nữ nhân bước vào nhà nam nhân, kéo dài huyết mạch, khai chi tán diệp cho dòng tộc. Nhưng trong giới tu chân, kết làm đạo lữ không có ý nghĩa đó. Đặc biệt là đạo lữ đồng tính, càng không có chuyện ai gả ai cưới. Đa số đạo lữ sau khi thành thân đều cùng nhau xây dựng một động phủ chung để cùng sinh hoạt. Nếu cảm thấy ở chung một nơi sẽ mất đi sự huyền bí thì cứ giữ nguyên như trước.
Ôn Hằng và Liên Vô Thương chính là dạng sau. Tuy đãi tiệc ở Huyền Thiên Tông nhưng hôn ước lại được ký kết tại Thanh Liên Châu. Sau khi thành thân, bọn họ vẫn khắp nơi du đãng, muốn ở đâu thì ở đó. Chỉ là đôi bên có thêm một tầng thân phận, trong Tử Phủ có thêm hồn phách của đối phương, nhưng sinh hoạt vẫn như trước.
Sau khi thương định ngày, việc cần quyết định tiếp theo chính là: Vân Thanh nên xuất phát từ đâu để nghênh đón đạo lữ của mình – Phượng Vân Bạch. Hắn là Kim Ô, theo truyền thống của Kim Ô tộc, hắn nên xuất phát từ nơi ở của tộc Kim Ô để đón đạo lữ. Thế nhưng Vân Thanh lại có quá nhiều chấp niệm, thêm nữa sau khi Thượng Giới rơi xuống Thương Lang Vân Hải, lãnh địa của tộc Kim Ô cũng đã tách ra thành hai phần.
Tộc Kim Ô ở Thái Uyên Cảnh là nơi cư trú ban sơ nhất của bọn họ, còn đảo Tang Tử ở Nguyên Linh Giới lại là nơi ở của phụ mẫu Vân Thanh. Sau khi nhận tổ quy tông, Vân Thanh vẫn luôn coi đảo Tang Tử như một gia viên khác của mình.
Mặt khác, Vân Thanh còn có một căn nhà ban đầu tại Tư Quy Sơn. Hắn và Vân Bạch đã cùng nhau nương tựa suốt mười mấy năm trời tại Tư Quy Sơn. Sau này, khi mọi chuyện đã ổn định, hằng năm hai người đều quay về Tư Quy Sơn ở một thời gian. Ở Tiểu Bạch Phong hắn cũng có một gia viên, so với Tư Quy Sơn, nơi đó có thêm tâm huyết của hắn những năm qua.
Có đôi khi nhà nhiều quá cũng phiền, Vân Thanh muốn xuất phát từ Tiểu Bạch Phong để nghênh đón Vân Bạch. Nhưng lại bị tổ tiên và phụ mẫu của hắn nhất quyết phản đối. Cuối cùng sau một trận ồn ào, quyết định cuối cùng là Vân Thanh phải quay về đảo Tang Tử để đón Vân Bạch.
Vân Thanh mặt mày khó chịu, nhưng nhanh chóng thông suốt, dù sao cũng đều là nhà của mình, hiện tại trận pháp truyền tống vô cùng tiện lợi, muốn quay về lúc nào chẳng được.
Bên phía Phượng Uyên nói, tiệc cưới sẽ được tổ chức ở Phượng Tộc, bọn họ sẽ để các Phượng Hoàng chuẩn bị hết thảy, đến lúc đó mọi người chỉ cần đến tham dự tiệc là được. Dưới sự sắp xếp mạnh mẽ của các trưởng bối, Vân Thanh còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ đành nghe theo ý kiến của các trưởng bối. Ngày nay, đắc tội ai cũng được, chỉ không thể đắc tội với người thân của đạo lữ! Chỉ là một nghi thức thôi mà, Vân Thanh có thể làm được.
Bởi vì hôn lễ không tổ chức ở Huyền Thiên Tông, Ôn Hằng bọn họ đã tiết kiệm được không ít công việc. Bọn họ chỉ cần chuẩn bị quà tặng là đủ. Dù sao đi nữa, tiểu sư đệ thành hôn, lễ vật của tông môn nhất định phải thật phong phú!
Ai ai cũng biết, thứ đắt giá nhất mà Ôn Hằng có thể tặng là Đạo Quả hoặc lá của Đạo Mộc, nhưng với Vân Thanh thì những thứ đó chẳng đáng là gì. Ôn Hằng gãi đầu nhìn vào danh sách lễ vật khi hắn và Vô Thương thành thân: "Lúc chúng ta thành hôn bảo bối nhiều quá, giờ chẳng biết nên tặng cho bọn chúng cái gì nữa." Liên Vô Thương nói: "Cho dù ngươi không tặng gì cả, chỉ cần người đến, bọn họ đã rất vui rồi."
Liên Vô Thương nói không sai, tính tình của Vân Thanh đúng là như vậy, cho dù Ôn Hằng không mang theo gì cả, chỉ cần người đến, Vân Thanh đã thấy vui mừng rồi.
Nhưng liệu hắn có thật sự nỡ lòng mà tay không đến sao?
Dù sao cũng còn hơn nửa năm nữa mới đến ngày đệ tử thành hôn, Ôn Hằng có thời gian suy nghĩ từ từ.
Chưa được mấy ngày, Ôn Hằng nhận được phù tín từ tộc Hồ của Quy Khư, thời điểm năm trăm năm một lần để dọn phân đã đến. Ôn Hằng cùng Liên Vô Thương lập tức khởi hành đến Tuyết Ngọc Hồ Tộc. Dọc đường có khi sẽ tìm được vài món bảo bối làm quà mừng cho tiểu đệ tử cũng nên.
Ôn Hằng bọn họ dùng truyền tống trận ở Vận Thành rồi ngồi lên chiếc Tuyết Trung Phi đã cải tiến. Vô Cực Băng Xuyên rất rộng lớn, tuy đều thuộc phạm vi Quy Khư, nhưng từ phía nam đến phương bắc, ngồi phi chu cũng phải bay mất mấy tháng trời.
Ôn Hằng và Liên Vô Thương ngồi lên chiếc Tuyết Trung Phi đã được cải tiến, hai người quấn trong áo choàng hồ cừu dày cộm, chống lại cơn gió lạnh, vừa uống trà nóng vừa bay đến lãnh địa của Tuyết Ngọc Hồ tộc. Cho dù bao nhiêu năm nay đã đến lãnh địa hồ tộc để dọn phân không biết bao nhiêu lần, Ôn Hằng vẫn cảm thấy việc ngồi Tuyết Trung Phi bay trên nền tuyết là một trải nghiệm vô cùng dễ chịu.
Bay được nửa ngày, bọn họ đã tới lãnh địa của Tuyết Ngọc Hồ. Khi Ôn Hằng vừa tới, chỉ thấy Bạch Chi Ma đang đứng ở cửa vào chờ bọn họ. Thấy Ôn Hằng, Bạch Chi Ma liền liên tục chắp tay: "Ân công, Yêu Thần." Ôn Hằng mỉm cười nhìn hắn: "Dạo này sắc mặt của Chi Ma khá tốt đấy nhỉ!"
Bạch Chi Ma vui vẻ đáp: "Những năm gần đây cuộc sống khấm khá hơn, trong tộc đã có thêm rất nhiều tiểu bảo bối." Hắn là một con hồ ly già, ngày ngày đều trông coi đám tiểu hồ ly, nhìn thấy bọn chúng lớn lên, Bạch Chi Ma cảm thấy cuộc sống hiện tại thật đẹp, đến nỗi mỗi đêm ngủ cũng cười mà tỉnh giấc.
Ôn Hằng nhìn xung quanh: "Sao chỉ có một mình ngươi? Bông Gòn và Mây Trắng đâu rồi?" Bạch Chi Ma đáp: "Bọn họ đang ở cửa hàng, không thường xuyên trở về."
Bạch Miên Hoa (Bông Gòn Trắng) đã thành thân rồi, nàng gả cho một thanh niên trong Tuyết Ngọc Hồ tộc, người đã thầm thương trộm nhớ nàng đã lâu. Những năm qua, nàng đã sinh năm đứa con! Đáng tiếc là hiện giờ nàng không có ở trong tộc, kể từ khi Hồ tộc mở tiệm chăm sóc lông cho yêu tu ở Quy Khư, Bạch Miên Hoa cùng các hồ ly khác liền luôn túc trực trong tiệm.
Tộc Tuyết Ngọc Hồ đã tự mình khai phá nên một thế giới riêng thuộc về mình trên vùng băng nguyên của tổ tiên, dù là ở nơi hoang vu, cuộc sống của họ vẫn dư dả, khác xa với những ngày trước đây phải đi săn bắt những sinh vật nhỏ bé trên hoang nguyên để sống qua ngày.
Ôn Hằng mỉm cười: "Rất tốt, lãnh địa của Tuyết Ngọc Hồ cũng đã mở rộng hơn trước rồi." Lãnh địa của hồ tộc hiện tại đã lớn hơn gấp mười lần so với lần *****ên Ôn Hằng đến đây, điều này cũng có nghĩa là Ôn Hằng sẽ phải dọn phân nhiều hơn trước rất nhiều. Sau một hồi hàn huyên, Ôn Hằng chuẩn bị bắt tay vào công việc. Bạch Chi Ma vốn định đi theo Ôn Hằng, nhưng Ôn Hằng đã từ chối. Đây đâu phải là lần đầu hắn dọn phân, không cần có người đứng nhìn.
Đúng lúc đó vài tiểu hồ ly bỗng khóc ầm lên, Bạch Chi Ma vội vã chạy đi dỗ bọn nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!