Ngày kết hôn, cô được quản gia nhà họ Hàn mang về biệt thự riêng của Hàn tổng. Quản gia là một ông lão đã ngoài sáu mươi, trên mặt không biểu hiện quá rõ cảm xúc nhưng hằn rõ dấu hiệu năm tháng . Là một người tạo cho người ta cảm giác đáng tin.
quản gia cất lời.
Thiếu gia hôm nay có cuộc họp quan trọng, không thể bỏ được.
Thiếu phu nhân, xin mời cô lên xe!.
Trên mặt không cảm xúc đi theo quản gia nhưng trong lòng cô thầm cười lạnh
Hứ.... Tên nhãi Hàn Vân Phong này định đánh đòn phủ đầu ta sao??? Ta xem ruốt cuộc ngươi có âm mưu gì nào
Bước xuống xe, cô nhìn bao quát căn biệt thự, đây là một căn biệt thự xa hoa với kiến trúc phương tây nằm tọa lạc lưng chừng núi, phía trước hướng ra biển.
Xung quanh được trồng hoa thi nhau nở khắp bốn mùa.
Chính giữa là một vòi phun nước với chín con rồng đang cuộn tròn vào nhau mang lại cho người ta cảm giác cửu long quy tụ.
Hùng hổ đầy khí thế.
Quản gia đưa cô vào phòng khách , cô ngỡ ngàng với lối kiến trúc đông tây kết hợp.
Vừa lịch sự nhưng cũng không kém phần hào hoa bởi đa phần mọi thứ đều được dát vàng và bạc.
Hứa Hân Hoan nắm chặt tay đầy vẻ tức giận
Những thứ này mà các người có được đều là dựa vào lòng tin của người ba đáng kính của ta mà có.
Các người làm cho Hồ gia của chúng ta phải lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.
Một nửa địa bàn của Hồ gia đã rơi vào tay Long bang các người.
Ta sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một.
Quản gia giới thiệu sơ qua về căn biệt thự cùng những người làm.
Cô cười nhạt gật đầu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Từ Hứa gia tới đây cũng mất 6 giờ chạy xe, bây giờ cô cũng đã thấm mệt.
Hai mí mắt đã nặng nhưng cô cố gắng giữ tỉnh táo nhìn căn phòng này một cách cẩn thận.
Đây là một căn phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, ngoài một chiếc giờng rộng ra còn một bộ ghế salon bằng gỗ hương vân cực kì quý hiếm. Cả căm phòng tạo cho người ta cảm lạnh lẽo .
cô khẽ rùng mình một cái, nhìn khắp bốn phương tám hướng rồi thở phào nhẹ nhõm vì ở đây không có camera , chắc đây là phòng của hắn, cô nằm trên giường một lúc để lấy lại tinh thần.
3 giờ chiều……..
Hứa Hân Hoan bật giậy chửi thầm
Chết tiệt , quá giờ cơm từ lâu mà không ai gọi mình xuống sao??? Tại sao mình có thể ngủ ngon lành đến thế cơ chứ !!!!
Bụng của cô đáng đánh trống khua chiêng, cô đi chầm chậm xuống lầu.
Đứng ở cầu thang cô thấy hắn ta
- Hàn Vân Phong đang tự mình ngồi lên chiếc xe lăn và kêu trợ lý đẩy đi .
Quản gia vội vã chạy theo hỏi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!