Trong màn đêm rợn người, Uất Trì Ảnh Quân trong phòng ngủ, trầm mặc nhìn xuống sân bên dưới biệt thự. Đôi mắt trong tức khắc đột nhiên tối sầm.
Nhớ đến hôm cho người đưa Tống Phù Ngọc đến Trung Đông, còn chưa đầy hai tiếng, Hắc Lang vội vã chạy vào báo tin Tống Phù Ngọc đã bỏ trốn.
"Âm thầm chia người ra tìm Tống Phù Ngọc, tìm được thì không cần giữ lại." Giọng nói khàn đục và ánh mắt vô cảm của Uất Trì Ảnh Quân khi ra lệnh mà chẳng niệm tình cũ.
Lão đại. Uất Trì Ảnh Quân nghe tiếng gọi từ bên ngoài phòng mới lấy lại ý thức. Hắc Lang đứng bên ngoài truyền vào: Đến giờ rồi.
Anh nghe vậy liền chỉnh lại bộ suit màu nâu có họa tiết tartan rồi rời đi.
Tại khách sạn Noemie sang trọng, Uất Trì Ảnh Quân được quản lý đưa đến tầng chín và sắp xếp ngồi trong một căn phòng kính. Đặt gần cửa kính là chiếc bàn, bên trên có mic hội nghị và nút ấn màu đen tinh tế.
Ngồi ở vị trí ấy, Ảnh Quân dễ dàng quan sát được tất cả các hoạt động đang diễn ra bên dưới, còn những người ngồi bên dưới sẽ không nhìn thấy anh vì chiếc kính được lắp là kính hai chiều. Bên dưới căn phòng là hội trường có thiết kế nội thất theo phong cách cổ điển.
Theo thời gian, số người có mặt trong hội trường đã nhiều hơn và dần hết chỗ. Bọn họ có vẻ cũng có hứng thú với phiên đấu giá đồ cổ này giống anh.
Buổi đấu giá vừa bắt đầu, người phụ trách rất nhanh bán được một số món như tranh thủy mặc hay đàn tỳ bà thời nhà Đường. Nhìn bọn họ tranh giành những món đồ mà bản thân đã có, Ảnh Quân chẳng thèm đoái hoài đến. Mất một lúc lâu, món khiến Uất Trì Ảnh Quân phải đến buổi đấu giá này cũng đã được mang lên.
Người trợ lý buổi đấu giá từ bên trong cẩn thận mang ra một chiếc bình có họa tiết và hoa văn tinh xảo thiết kế trên thân bình.
"Tiếp theo, chiếc bình cổ thời nhà Thanh, được giám định bởi chuyên gia Johan, và giá khởi điểm là 1 triệu đô."
Người đàn ông vừa nói dứt, bên dưới khán đài đã có kẻ giơ bảng, hô to:* 1,5 triệu đô.*
2 triệu đô.
3 triệu đô.
Uất Trì Ảnh Quân vì chiếc bình ấy mà đến nên không thể về tay không được. Tay anh vừa ấn nút để ra giá thì bị người ở phòng bên cạnh giành mất cơ hội ra giá.
Giọng người ở phòng bên cạnh vô cùng quyết đoán: 5 triệu đô. Uất Trì Ảnh Quân cũng không kém, ra giá hơn cả người kia: 6 triệu đô. Bên dưới khán đài tiếp tục có người giơ bảng: 7 triệu đô.
Người ở phòng bên cạnh không chịu thua, tiếp tục nâng giá: 10 triệu đô.
Cả khán phòng lúc này im phăng phắc. Bọn họ lúc này đang nghĩ, chi ra hơn 10 triệu đô chỉ để ngắm chiếc bình này, còn phải canh chừng nó không phải bị vỡ thì bị trộm, có đáng không chứ? Thế là chẳng ai ra giá cao hơn.
Người phụ trách buổi đấu giá không thấy có ai ra giá cao hơn, ông ta gõ búa xuống, hỏi:* 10 triệu đô lần 1.*
Ông ta vừa dứt, Uất Trì Ảnh Quân tiếp tục ấn nút, ra giá: 11 triệu đô.
Người bên phòng kia cũng không nhất quyết phải có được chiếc bình này, ngón tay xinh đẹp vừa định bấm nút thì bị ngăn lại:
"Cố gia, chỉ là một chiếc bình thôi, không sao. Bức tranh kia mới quan trọng."
Cố Hiểu Khê nghe Trần Điềm Điềm nói xong, tâm tình mới dịu lại được một chút. Nhưng cô vẫn muốn biết là kẻ nào muốn tranh giành với cô đến thế.
"Cô đi xem là tên đáng ghét nào ở phòng bên cạnh." Cố Hiểu Khê vừa dứt lệnh, mắt hằn học, trong lòng không khỏi luyến tiếc chiếc bình kia.
Dạ được.
Trần Điềm Điềm chỉ mới bước ra khỏi cửa đã chạm mặt với Hắc Lang. Cô không cần suy nghĩ, ngay lập tức quay vào:* Sao nhanh vậy?* Hiểu Khê có chút bất ngờ trước tốc độ ấy.
"Cố gia, phòng bên cạnh là Uất Trì lão đại."
Nghe đến đây, Cố Hiểu Khê mới nhớ đến Uất Trì Ảnh Quân cũng là một người thích sưu tầm đồ cổ. Hóa ra anh đến đây là vì chiếc bình vừa rồi.
Cùng lúc đó, Hắc Lang báo lại với Uất Trì Ảnh Quân:
"Lão đại, người ở phòng kia là Cố gia." Ảnh Quân nhoẻn cười và nghĩ, xem ra hôm nay phải làm đối thủ với cô rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!