Trong phòng họp của Cố thị, Cố Hiểu Khê còn đang trong cuộc họp, điện thoại Trần Điềm Điềm lại không ngừng đổ chuông nên cô rời khỏi phòng để nghe máy.
Lúc quay vào, thần sắc Điềm Điềm khẩn trương, cô nói nhỏ vào tai Cố Hiểu Khê mặc cho các vị lãnh đạo đang thay nhau đưa ý kiến:
"Cố gia, người được phái theo dõi nhị tiểu thư nói rằng Tống Phù Ngọc đưa cô ấy đến quán bar. Cậu ta đã gọi cho Người rất nhiều lần nhưng không được."
"Kêu cậu ta gửi địa chỉ quán bar, tập hợp mọi người rồi cùng tôi đến đó." Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, Trần Điềm Điềm vội rời phòng họp để sắp xếp.
Tan họp. Hiểu Khê đứng dậy, dứt khoát nói với các vị lãnh đạo xong nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Cố Hiểu Khê vừa nhớ lại, cơn tức giận trong lòng lần nữa bùng phát. Vừa định quay đi xử lý Tống Phù Ngọc thì bất ngờ Cố Khuynh Nhược vươn tay ra, nắm lấy tay cô: Chị ơi. Nghe tiếng gọi khàn khàn do đã khóc một trận lớn của Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê như tỉnh ra, nhanh chóng thay đổi nét mặt.
Chị đây. Cố Hiểu Khê nhìn Cố Khuynh Nhược thế này, không nỡ lớn tiếng trách mắng.
"Khuynh Nhược, em nghỉ ngơi đi."
Chị ơi, em sợ. Những kẻ kia tuy không xâm hại được Cố Khuynh Nhược nhưng vẫn để lại cho cô ám ảnh tâm lý. Làn da cô nhợt nhạt, không còn chút sắc hồng. Mồ hôi nhễ nhại, đôi môi không ngừng khép mở.
Giọng nói cũng trở nên khàn đặc, thậm chí không phát ra nổi âm thanh.
"Khuynh Nhược đừng sợ, em đã an toàn rồi." Cố Hiểu Khê ngồi xuống cạnh Cố Khuynh Nhược, ôm lấy đầu em gái tựa lên ngực mình.
"Chị xin lỗi vì không bảo vệ tốt cho em."
"Chị không cần phải xin lỗi, là chị đã cứu em. Em không nên tin lời Tống Phù Ngọc, không nên cùng chị ta đến quán bar, nếu không thì..."
Trần Điềm Điềm lúc này cũng hỏi Cố Khuynh Nhược:
"Khuynh Nhược, vậy người lần trước cứu em và nói là bạn của Cố gia, chính là Tống Phù Ngọc?"
Dạ phải.
Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm nghe được đáp án liền đưa mắt nhìn nhau, tựa như đã hiểu mọi chuyện.
Tống Phù Ngọc. Chỉ cần nghĩ đến con người này, Cố Hiểu Khê chỉ muốn lột da rút xương của ả.
"Khuynh Nhược ngoan, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Lát nữa chị sẽ gọi báo về nhà, nói rằng đêm nay em ở lại nhà chị. Còn nữa, chị để Điềm Điềm ở đây với em, bây giờ chị ra ngoài có việc, có được không?"
Dạ được.
Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn Trần Điềm Điềm, ý bảo Điềm Điềm hãy chăm sóc cho Cố Khuynh Nhược.
Nhà họ Cố vẫn chưa tìm được Cố Khuynh Nhược nên đã loạn lên. Trước lời nói cũng như thái độ lạnh lùng của Thái Tuyết Anh, Cố Sâm trước vốn đã không hài lòng nay lại thêm bất mãn. Ngay sau khi Khuynh Nhược bỏ đi, ông cho người đuổi theo nhưng lại để mất dấu.
Ông quay sang Thái Tuyết Anh, cau chặt mày nhìn bà ấy, gầm lên giận dữ:
"Cô vừa lòng chưa? Nếu Khuynh Nhược có điều gì bất trắc thì phải làm sao đây?" Hai mắt Thái Tuyết Anh lúc này ướt đẫm, không ngờ Cố Sâm lại tức giận đến vậy.
Bà khóc một phần vì Cố Sâm trách mắng, một phần cũng vì Cố Khuynh Nhược chính là hy vọng của mình. Nếu cô xảy ra chuyện, bà ấy chắc cũng chẳng sống nổi. Cố Sâm vừa dứt lời, ông liền nhớ đến Cố Hiểu Khê và định gọi điện cho cô. Nhưng Cố Hiểu Khê đã nhanh hơn một bước.
Cố Sâm vừa nghe máy, ngay lập tức hỏi:
"Hiểu Khê, Khuynh Nhược có ở chỗ của con không?"
"Con gọi về cũng là vì chuyện này. Đêm nay Khuynh Nhược ở lại nhà của con, ba và dì đừng lo. Nhưng có chuyện gì xảy ra với Khuynh Nhược vậy?"
"Con bé và dì con cãi nhau, nó giận bà ấy nên bỏ đi.""Được rồi, ba nói với dì đừng lo, con sẽ chăm sóc cho em ấy." *Cố Hiểu Khê nói xong liền dứt khoát ngắt máy, không nói gì thêm.
Rời khỏi nhà, Cố Hiểu Khê đi xuống bãi xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!