Chương 34: Rất Giống... Cố Gia

Từ sau vụ Di Hòa và Nhạc Thiếu Siêu đánh nhau tại nhà hàng, Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân không còn liên lạc với nhau. Mỗi người cứ vậy mà quay về cuộc sống vốn có của mình.

Buổi tối trên một con đường vắng, hai chiếc xe màu đen của thuộc hạ Uất Trì Ảnh Quân chạy cách nhau một đoạn. Đêm nay Hoàng Long nhận được vũ khí giao dịch, nhưng đối với Ảnh Quân chuyện này không quan trọng nên anh đã cho Bạch Lang đi giám sát thay mình.

Chiếc xe dẫn đầu đang chạy, bỗng nhiên lốp bánh xe đầu phát nổ tạo ra một âm thanh khiến người khác giật mình, cả chiếc xe vì thế đã mất lái, đâm vào vách đá bên đường. Sự việc ngoài ý muốn làm cho thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân phát hiện có người mai phục.

Ban đầu cả bốn người có chút hoảng, nhưng ngay sau đó họ đều rút súng và thủ bên cạnh thùng hàng. Một người trong số đó đã nhanh chóng gọi cho chi viện đang chạy phía sau.

"Anh Bạch, lốp xe bị bắn thủng, có người mai phục." Cổ họng cậu ta trở nên khô khóc, giọng nói cũng khàn đặc, thậm chí không phát ra nổi âm thanh.

Cậu ta vừa báo với Bạch Lang, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

"Nói với những người khác hãy bình tĩnh, cậu cố gắng quan sát xem kẻ bắn lén đang ở đâu. Xe của tôi sắp đến rồi." Nhận thấy đối phương đang sợ hãi, Bạch Lang cố gắng trấn an cậu ta.

Tuy là người trong hắc đạo nhưng chung quy họ cũng là con người, mà là người thì có ai không sợ chết. So với cái chết, nỗi sợ cái chết còn đáng sợ hơn.

Bạch Lang hỏi người đang lái xe:

"Chúng ta còn cách chiếc xe phía trước bao xa?"

"Khoảng năm trăm mét." Người lái xe vừa nhìn vào định vị của chiếc xe phía trước hiện lên trên bản đồ, vừa đáp lời Bạch Lang.

Cậu ấy nghe vậy, lập tức giục: Tăng tốc đi.

Còn cách chiếc xe phía trước một đoạn nhưng mọi người trong xe của Bạch Lang đều nhìn rõ chiếc xe đó đang dừng, còn bốn người trên xe đều gục dưới đường, máu ướt đẫm dưới nền đất lạnh lẽo. Bạch Lang kiểm tra trong xe, hai hàng lông mày của cậu liền cau lại.

Quả nhiên số hàng đã bị cướp đi.

Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa đang cùng nhau bàn bạc về công việc tại nước B. Từ bên ngoài, Hắc Lang chạy vào và báo, giọng nói cùng với nét mặt vô cùng hết sức khẩn trương:

"Lão đại, Bạch Lang vừa gọi điện, báo rằng người của ta gặp mai phục trên đường đưa hàng về, số hàng cũng bị lấy đi."

Di Hòa nghe xong cũng sững người.

Anh nghĩ, động đến ai không động, lại động vào Uất Trì Ảnh Quân. Xem ra kẻ này thật sự ngại mình sống quá lâu rồi. Trái ngược với Di Hòa, Ảnh Quân thần sắc không hề thay đổi, giọng điềm nhiên như không:

"Chết bao nhiêu người?"

"Chết ba người, một người duy nhất sống sót, tuy nhiên bị thương khá nặng." Hắc Lang lập tức bẩm báo.

Mang về trị thương. Uất Trì Ảnh Quân vừa dứt, Hắc Lang không chút chần chừ, đáp lớn: Rõ.

Qua vài ngày sau đó, người duy nhất sống sót trong vụ cướp vũ khí cũng đã dần bình phục. Cũng trong hôm đó, kết quả điều tra cũng đã có. Uất Trì Ảnh Quân nghiêm nghị ngồi trên ghế, đứng sau anh là Tống Phù Ngọc.

Hắc Lang từ ngoài đi đến, cúi đầu trước Ảnh Quân, dõng dạc báo cáo:

"Lão đại, theo như kết quả điều tra, viên đạn bắn vào đầu bánh xe là đạn của Vintorez."

Còn người thì sao? Anh lạnh lùng mở miệng.

"Đang đứng ở bên ngoài, đợi lệnh Ngài gọi vào."

Đưa vào đi.

Người đàn ông cao gầy được Bạch Lang dìu vào trong. Hắn ta vừa nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân liền cung kính cúi đầu. Anh vẫn uy nghiêm nhìn hắn ta, không nói lời nào.

Sau khi dùng ánh mắt dò xét để đánh giá người trước mắt, Uất Trì Ảnh Quân vẫn giữ sự lạnh nhạt của mình, anh điềm tĩnh hỏi:"Chuyện hôm đó là như thế nào?" *

*" Bẩm lão đại, hôm đó thuộc hạ cùng anh em đang ngồi trên xe, đột nhiên bánh trước của chiếc xe vang lên một tiếng động lớn, sau đó đâm vào vách đá. Đám thuộc hạ biết có người mai phục thì lấy súng ra, thuộc hạ cũng đã nhanh chóng thông báo cho đám người Bạch Lang phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!