Từ bên ngoài hẻm, một dáng người uyển chuyển bước vào. Lúc đầu chẳng ai nhìn thấy mặt người này cho đến khi cô ta đi đến gần.
Gương mặt Tống Phù Ngọc đầy sát khí, nhìn chăm chăm vào tên cầm đầu rồi ra lệnh cho hắn:
"Trả tiền lại rồi cút đi."
Cả ba tên cướp nghe vậy liền cười lớn, mặt lộ vẻ khinh thường, đáp lại cô ta:
"Giờ lại có thêm một người nữa đến để phục vụ, xem ra chúng ta thật sự có số hưởng."
Tống Phù Ngọc nghe xong, hai mắt mở trừng, lòng đầy phẫn nộ. Trước giờ cô ả ghét nhất là ai xem thường mình. Không để chúng có cơ hội, Tống Phù Ngọc lập tức động thủ khiến chúng trở tay không kịp. Trong chớp mắt, cả ba tên cướp đều bỏ tiền lại rồi chạy đi mất.
Tống Phù Ngọc nhặt ví tiền của Cố Khuynh Nhược lên, đưa cho cô rồi nói:
"Em kiểm tra xem có bị mất gì không?"
Cố Khuynh Nhược hai tay nhận lấy ví, sau khi kiểm tra xong liền thở một cách nhẹ nhõm, ngước đầu nói với Tống Phù Ngọc:"Không bị mất gì cả, cảm ơn chị." *Cố Khuynh Nhược nhìn Tống Phù Ngọc, ánh mắt vô cùng cảm kích vì đã ra tay cứu giúp.
Tống Phù Ngọc nhìn thấy trong ví tiền của Cố Khuynh Nhược có tấm ảnh chụp cùng Cố Hiểu Khê, liền ngạc nhiên hỏi:
"Em là em gái của Hiểu Khê sao?"
Đúng vậy, chị là?"Chị là bạn của cô ấy, chị tên Tống Phù Ngọc." *Tống Phù Ngọc nói một cách trôi trải, gương mặt cũng chẳng lộ chút gì là dối trá."Cảm ơn chị Phù Ngọc đã cứu em, em tên là Cố Khuynh Nhược." *Cố Khuynh Nhược thật không ngờ người cứu mình lại là bạn của Cố Hiểu Khê.
Cô cúi đầu, cảm ơn cô ta đầy chân thành.
"Lần sau em nhớ cẩn thận hơn đó." Tống Phù Ngọc nói xong liền xoay người rời đi. Vừa bước đi, trên mặt cô ta dần lộ rõ nụ cười khoái chí. Bước đầu xem như đã thành công.
Cố Khuynh Nhược sau đó vẫn đến Cố thị như bình thường. Trước khi vào phòng gặp Cố Hiểu Khê, cô đã chỉnh trang lại từ quần áo cho đến biểu hiện của gương mặt, tránh để Cố Hiểu Khê biết được mình vừa bị cướp.
Cố Hiểu Khê đang cùng Trần Điềm Điềm xem lại báo cáo dự án, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cố Khuynh Nhược hé cửa bước vào, vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê liền vui vẻ kêu lên một tiếng đầy ngọt ngào:* Chị.* Cố Hiểu Khê ngay sau khi thấy Cố Khuynh Nhược, tay cô đóng dự án lại, gác công việc sang một bên để đến bên em gái.
"Em đến tìm chị có việc gì sao?" Cố Hiểu Khê đi đến nắm lấy tay Khuynh Nhược, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa màu lông chuột."Em định mời chị đi ăn." *Cố Khuynh Nhược vừa nói, gương mặt không giấu được vẻ háo hức của mình. Cô phải biểu hiện thật vui vẻ để Cố Hiểu Khê không phát hiện ra mình vừa gặp chuyện, nhưng dù cô có che giấu giỏi đến đâu cũng chẳng thể qua khỏi mắt Cố Hiểu Khê.
Khuynh Nhược. Nhìn thấy nét mặt Cố Hiểu Khê đang dần trở nên nghiêm trọng, Khuynh Nhược đáp lời: Sao vậy chị?
Cố Hiểu Khê để ý thấy trên mặt Cố Khuynh Nhược có dấu đỏ, liền nhẹ nhàng lấy tay chạm vào. Vừa nhìn đã đoán ra được là bị người khác đánh, cô lập tức tra hỏi:
"Khuynh Nhược, là ai dám đánh em?"
Cố Khuynh Nhược như bị nhìn thấu, không dám nhìn thẳng Cố Hiểu Khê, chỉ biết ấp úng nói:
"Không có ai đánh em cả." Nhìn biểu hiện lúc này của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê chắc chắn rằng em gái mình đang nói dối.
"Khuynh Nhược, mỗi lần em nói dối đều không dám nhìn vào mắt người đối diện."
Hóa ra Cố Khuynh Nhược từ lâu đã bị nhìn thấu.
Cả cơ thể cô không khống chế được nên đã run rẩy, gương mặt cũng chẳng giấu được sự căng thẳng. Cố Hiểu Khê thấy em gái mình đang sợ hãi, cô nắm lấy bàn tay đang run của Cố Khuynh Nhược, gằn từng tiếng:
"Khuynh Nhược, nhìn vào mắt chị và nói cho chị biết kẻ nào làm. Đừng sợ, chị sẽ làm chủ cho em."
Cố Khuynh Nhược nghe vậy, sau khi hít một ngụm khí lạnh đang tỏa ra từ người của Cố Hiểu Khê thì ngước nhìn cô, nói không nên lời:
"Em... trên đường đến đây, em gặp cướp."
Cướp? Cố Hiểu Khê nghe xong liền ngẩn một lúc. khu vực này trước nay rất an ninh, kẻ có gan cũng chẳng dám cướp giữa ban ngày ở nơi này. Tuy vậy, cô vẫn lo lắng cho Cố Khuynh Nhược nên đã hỏi tiếp:
"Vậy em không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!