Ba chàng tai này đều nhìn cô, họ thật sự chờ đợi câu trả lời của cô, liệu cô có đồng ý.
Cô cảm thấy thật khó xử, sự khó xử mà từ trước đến giờ chưa xuất hiện ở cô.
Nhưng....
cho dù là có khó xử đến đâu thì cô...
cũng phải trả lời.
Vì nếu không dứt khoát một lần thì....
sau này sẽ càng khó xử hơn.
Nên cô quyết định.......
Lung Nhi hít một hơi thật sâu vào.
"Em....
em....
em thật sự cảm thấy...
hai anh không...
không cần vì em mà làm như vậy đâu.
Em không xứng đáng có được tình yêu thương này.
Vã lại....."
Nghe cô nói vậy Án Văn lập tức phản ứng.
Anh làm sao có thể nghe nổi những lời này chứ.
Cô ấy chỉ toàn hạ thấp bản thân của mình thôi.
"Sao em lại nói vậy, bị khiếm thị thì sao chứ? Không nhìn thấy được thì đã sao? Anh sẽ bảo vệ em, cho em một cuộc sống hạnh phúc.
Có lẽ là em không tin anh, nhưng anh hứa, anh nhất định sẽ yêu em đến đầu bạc răng long, cho dù trời có sập anh cũng sẽ không thay đổi."
"Còn anh thì không giỏi nói những câu sến súa đó như Án Văn, cũng không biết hứa non, hẹn biển gì nhiều.
Anh chỉ muốn nói với em rằng.
Em đừng như vậy nữa, đừng hạ thấp bản thân, con người mà, có ai hoàn hảo không tì vết đâu chứ, cho dù em không nhìn thấy được nhưng em vẫn xứng đáng có được tình yêu thương của người khác, vẫn có thể được quan tâm, được hạnh phúc.
Và anh có thể cho em những điều đó, anh chắc chắn có thể làm tốt."
Mộ Bạch chắc chắn với cô.
Những điều này càng khiến cô khó nói hơn, cứ như là bị nghẹn rồi vậy, thật đau lòng, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bây giờ cô cứ muốn mình như lúc trước, không ai quan tâm cũng được, muốn mắng chửi gì cô cũng cam.
Nhưng xin đừng như vầy, chỉ một câu nói của cô, một quyết định của cô lại khiến người khác đau lòng và khi nói ra thì có lẽ ngay cả cô cũng phải thất vọng.
Cô thật sự không nỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!