"Haiz, cô có làm được không vậy." Giọng nói của anh đầy chán ghét.
Anh suy nghĩ.
Với đôi mắt của con mù này thì liệu ở nhà không có người giúp việc thì sẽ ra sao?
Không được, anh phải thuê người giúp việc thôi, chứ với cái đà này, ai chăm sóc cho cô ta đây.
Đúng là phiền phức.
Tự nhiên lại có một thứ sao chổi ở nhà.
Anh như muốn điên lên và quăng cô ra ngoài.
Anh liền gọi điện cho thư ký của mình, bảo rằng ngày mai trong nhà cần một cô giúp việc, nhất định phải đem tới đúng 0h nếu không thì đừng trách.
Còn bây giờ thì sao, cho dù có ghét bỏ đến đâu thì anh cũng chẳng làm gì được.
Anh đi đến bên cạnh cô và bế cô vào nhà tắm.
"Anh...
anh định làm gì vậy." Kiều Lung Nhi hoảng sợ nói với anh.
"Bình thường là cô tự tắm sao." Anh bỏ cô xuống và nói.
"Kh....
không, đều là dì Trương giúp tôi." Cô cúi mặt và nói với một giọng nhỏ nhẹ.
Cô vốn là một người vô dụng, bây giờ càng vô dụng hơn, ngay cả những việc bình thường như vệ sinh cá nhân cô cũng không làm được.
Có lẽ hôm nay cô đặc biệt cảm thấy mình cô dụng, cô như muốn khóc nhưng lại không dám.
Lại phải kìm nén nước mắt.
Luôn như vậy, chẳng có ai để cô có thể giải bày tâm sự.
Bỗng, có một bàn tay đang cởi chiếc áo cưới của cô ra.
Cô liền hoảng hốt.
Anh định làm gì?
Doãn Tư Cương còn có thể làm gì ngoài việc tắm cho cô, anh liền nói.
"Có gì mà phải hoảng hốt như vậy, chỉ là tắm rửa thôi mà."
"Cô tốt nhất là đừng tưởng bở, tôi không có ý đồ gì với cô đâu, loại người như cô tôi chả cần, nên biết thân biết phận của mình.
Im lặng để cho tôi tắm."
"Còn nếu không thì cô tự mình làm lấy đi." Anh lạnh lùng nói với cô như vậy.
Cô liền không nói gì mà im lặng, mặt cứ đỏ ửng lên, đầu cúi xuống, không dám ngẩng lên.
Cô vừa không muốn nhưng lại vừa sợ, không dám cải lại Doãn Tư Cương, kẻo anh lại giận thì chỉ có con đường chết.
Nhưng chết thì sao, cô vốn là rất muốn chết, sao không nhân cơ hội này mà mượn tay anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!