Chương 50: Em yêu anh

Mãi cho đến về sau, Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn luôn cảm thấy. Vận mệnh chính là một gã phù thủy, còn bản thân con người thì luôn nhận ra trong muộn màng.

Có lẽ, nếu như ngày đó, Hiên Viên Liệt không xông ra đỡ cho Tư Đồ Lăng Tuyết một viên đạn ; nếu như Tư Đồ Lăng Tuyết không nghe được chính miệng bác sĩ kết luận Hiên Viên Liệt có thể chết vì mất máu quá nhiều thì cô cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được, mình yêu người đàn ông này nhiều đến thế.

Nhân duyên, đôi khi thật kì diệu...

~~~~~~~~Hoa lệ tuyến phân cách~~~~~~~~

Ngày hôm ấy, trời xanh mây trắng, chim ca líu lo, hương hoa huân y thảo bay đầy trời.

Thời tiết đẹp đến mức dễ khiến người ta có một dự cảm chẳng lành.

Nhưng lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy.

Cô chỉ đang cảm thấy ở trong khách sạn quá chán mà thôi.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô và Hiên Viên Liệt còn ở lại Provence. Bởi vì có một số tình huống bất ngờ cho nên chuyến công tác đã kéo dài thêm hai tuần.

Buổi sáng, Hiên Viên Liệt đã sớm lượn qua chi nhánh của tập đoàn Hiên Viên để họp cổ đông. Còn cô thì bị ném lại trong khách sạn, hết ăn lại nằm.

Quá khó chịu!

Cho nên, Tư Đồ Lăng Tuyết quyết định chuồn ra ngoài đi chơi một chút.

Thực ra, không biết có phải mấy ngày ở Provence quá yên bình hay không mà Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không cảm nhận được, ngay khi cô vừa rời khỏi khách sạn liền có một chiếc xe lén lút theo sau.

Tư Đồ Lăng Tuyết lượn lờ mấy vòng trong quảng trường thành phố.

Dù sao cũng phải tận hưởng khí hậu mát mẻ ở đây một chút trước khi về đối mặt với cái nóng ở Trung Quốc.

Và Tư Đồ Lăng Tuyết không hề biết rằng, trong khi cô đang tựa người vào đài phun nước La Rotond nghe nhạc thì một họng súng đen ngòm ở tòa nhà phía sau lưng cũng đã chĩa về phía cô.

~~~~~Dải phân cách ngứa mắt~~~~~

Trở lại hai mươi phút trước, trong phòng hội nghị của tập đoàn Hiên Viên.

Hiên Viên Liệt ngồi ở vị trí chính giữa phòng họp. Bên trái là Edward còn bên phải là Lam Đình Ngạn.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều tập trung nghe báo cáo.

Cả một căn phòng rộng lớn chỉ nghe được tiếng của trưởng phòng đầu tư và tiếng lật giấy sột soạt.

Ít nhất là như vậy cho đến khi...

"Ringgggg! Ringgggg! Ringgggg!"

Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, ngân dài.

Mọi người trong phòng sợ hãi nhìn nhau.

Tổng tài đại nhân ghét nhất chính là trong lúc đang họp thì có chuông điện thoại kêu.

Buổi họp lần trước cách đây nửa năm, trưởng phòng nhân sự có điện thoại trong lúc họp đã khiến tổng tài tức giận, cắt luôn nửa năm tiền thưởng đó.

Lần này lại đến lượt kẻ nào không biết điều nữa vậy?

Thế rồi tất cả mọi người cùng không hẹn mà nhìn về phía phát ra tiếng chuông. Sau đó lại không hẹn mà cùng trừng lớn con mắt.

What the hell?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!