Người ra giá là Hiên Viên Liệt.
"Vị tiên sinh này ra giá đến 38 triệu. Có ai trả giá cao hơn không?" Người chủ trì lại hỏi.
40 triệu! Người đàn ông trung niên lúc này lại kiêu ngạo hô to lên.
Bốn phía ồ lên một tiếng.
"Vị tiên sinh này ra giá đến 40 triệu, có ai ra giá cao hơn 40 triệu không?"
44 triệu! Bỗng chốc giọng nói lười nhác của Hiên Viên Liệt vang lên, hắn nghĩ muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó.
Tất cả mọi người đang ngồi đều nhìn về phía Hiên Viên Liệt, có người hiển nhiên cũng đã nhận ra hắn là ai rồi. Bắt đầu âm thầm tiếc nuối cho người đàn ông trung niên kia.
"Quá tay rồi đấy, Kelvin!"
Giọng nói nam tính của Edward vang lên sau lưng Hiên Viên Liệt. Trong lòng anh lại đang không ngừng nghi hoặc, chỉ là một chiếc nhẫn thôi, cho dù vô giá, cũng không đến mức phải trả bốn mươi bốn triệu USD.
Hiển nhiên, người đàn ông trung niên cũng sợ run lên, hắn ta không nghĩ tới người thanh niên trẻ tuổi này lại đáng sợ như vậy, bởi vậy hắn ta cắn răng một cái, lại nhấc tay lên tăng thêm 48 triệu USD.
Hiên Viên Liệt không vui, hắn nhíu mày: Edward --
Edward không những không đáp lại mà còn cảnh cáo:
"Đấu giá là phải công bằng. Không được gian lận đâu."
Hiên Viên Liệt có chút bực mình.
Hắn nhíu mày không vui, lặp lại một lần nữa:
"Edward, không có lần thứ ba đâu."
Edward hiểu rõ ý của hắn, lập tức lên tiếng:
"Rồi, rồi, tôi lập tức làm!"
Nói xong, anh cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại:
"Lập tức điều tra tư liệu của một người trong buổi đấu giá hôm nay cho tôi!"
Không đến năm phút đồng hồ, anh tắt máy, nói với Hiên Viên Liệt:
"Người này có một mỏ than, nói trắng ra hắn là ông chủ bán than đá!"
Hiên Viên Liệt hừ lạnh một tiếng, chỉ là ông chủ bán than đá nho nhỏ mà cũng lên mặt với ngũ đại gia tộc, quả thực là không biết trời cao đất rộng!
"Đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn, tôi không muốn dây dưa với loại người như vậy!" Hiên Viên Liệt không cần suy nghĩ mà ra lệnh.
Edward vội vàng nhấc điện thoại một lần nữa.
Không đến 2 phút sau đó, sau khi người đàn ông trung niên nhận được một cú điện thoại, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi, vội vội vàng vàng rời khỏi hội trường.
Chiếc nhẫn xa hoa thuộc về quyền sở hữu của Hiên Viên Liệt.
Nhìn theo thân ảnh vội vã của người đàn ông trung niên, lại nhìn Hiên Viên Liệt đang vuốt ve chiếc nhẫn, Edward tặc lưỡi tiếc nuối.
Quả là, thứ gì Hiên Viên Liệt muốn thì nhất định phải có bằng được.....
Hiên Viên Liệt không một lời mà biến mất cả ngày khiến Tư Đồ Lăng Tuyết đã bực mình thì chớ. Đằng này lúc về, hắn lại cứ thì thà thì thụt làm cô càng thêm cáu tiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!