"Cái gì, không tra được?" Tư Đồ Lăng Tuyết sửng sốt kêu lên. Đây đã là ngày thứ bảy kể từ khi cô trở về từ biệt thự Dương Hi.
Sáng sớm nay, Hiên Viên Liệt chẳng nói chẳng rằng đã chạy đi đâu không biết, lại ném cô ở đây một mình.
Người đàn ông vô tâm đáng chết này!
Cũng may là Lâm Thiên Túng và Phi Điểu Tường vừa vặn ở Provence đã chạy đến làm bạn với cô.
Thế nhưng tin tức hai người họ đem tới lại khiến cô vô cùng thất vọng.
Tin tức về Andre gia tộc vẫn đang trong quá trình tìm kiếm. Nhưng mà về Lạc gia lại không tra ra một chút gì hết.
"Con bà nó! Lạc Văn đó, rốt cục đã sử dụng thủ đoạn gì mà có thể bít kín thông tin không một kẽ hở thế này." Tư Đồ Lăng Tuyết không nhịn được mà chửi bậy, lại nghiến răng ken két.
Cô không chút lưu tình mà ném tập hồ sơ trắng trơn về phía bức tường đối diện.
Bốpppp.
Tập giấy đập vào tường, sau đó rơi lả tả.
Con rắn trong dây cột tóc nghe động liền thò đầu ra ngoài.
"Tiểu Lục, nằm yên đó cho chị." Tư Đồ Lăng Tuyết trừng mắt nhìn con rắn bé nhỏ. Con rắn có vẻ hơi sợ liền chui tọt vào trong.
"Bà chị, đừng tức giận. Có gì từ từ nói. Không nên giận cá chém thớt." Phi Điểu Tường đang uống trà, lại tốt bụng giải vây cho con rắn vô tội.
Nếu con rắn này không phải là sủng vật của Tư Đồ Lăng Tuyết thì đã bị cô giơ một tay ra bóp chết để xả tức rồi.
Hừ. Tư Đồ Lăng Tuyết nâng tách hồng trà lên nhấp một ngụm, cũng coi như hạ hỏa:
"Thật tức chết ta mà, tức chết ta mà."
"Được rồi, Lăng Tuyết. Ở đây than vãn thì được ích gì đâu. Hiện giờ vẫn là nên nghĩ cách để tra được thông tin thì tốt hơn." Lâm Thiên Túng lên tiếng khuyên nhủ cô bạn thân.
Một câu nói này của anh, vô hình chung đã đánh trúng vào ý nghĩ của cả ba người.
"Thực ra em cảm thấy... đôi khi sử dụng thám tử để tìm kiếm còn tốt hơn là dùng hệ thống tình báo." Phi Điểu Tường nêu lên ý kiến của mình.
"Lăng Tuyết, cậu thấy cách này như thế nào?"
Ngay khi Phi Điểu Tường dứt lời thì Lâm Thiên Túng lại nói.
Trước khi đến khách sạn, anh cùng Tiểu Tường đã suy nghĩ một phen và thống nhất với ý kiến này. Tình hình đã thế rồi thì cũng hết cách.
Giờ chỉ còn cần sự đồng ý của Lăng Tuyết.
Vẻ mặt Tư Đồ Lăng Tuyết lúc này là đang đắn đo suy nghĩ.
Kì thực, có đôi khi sử dụng thám tử sẽ nhanh và dễ dàng hơn hệ thống tình báo.
Nhưng cô không thể đảm bảo, liệu những thám tử được phái đi có thể bảo toàn được tính mạng trong khi làm nhiệm vụ hay không? Hoặc là nhỡ thông tin nội bộ bị rò rỉ thì phải làm thế nào?
Thế sự quả thật vô lường.
Vậy nên, Tư Đồ Lăng Tuyết không dám làm liều.
Cô cũng chưa phải đang trong tình huống bị động, chưa gấp đến mức bí quá hóa liều như vậy.
Chỉ là phong cách làm việc của cô là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!