Tư Đồ Lăng Tuyết đi lên tầng cao nhất của khách sạn.
Ở đó, lão Trương là quản gia của ông bà cố đang đứng đợi cô.
Nhìn thấy Tư Đồ Lăng Tuyết đi đến, lão Trương cung kính cúi đầu:
"Lăng Tuyết tiểu thư đã đến!"
Ừm. Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu:
"Chúng ta cũng nên đi thôi. Đừng để ông bà cố đợi quá lâu."
Vâng.
...
Bởi vì lo sợ đám Andre tập kích trên không, Tư Đồ Lăng Tuyết không dùng máy bay tư nhân mà đi bằng trực thăng mà ông bà cố phái đến.
Ngồi trên trực thăng, Tư Đồ Lăng Tuyết trầm tư quan sát phong cảnh bên ngoài.
Lão Trương ngồi đối diện thấy cô như vậy thì liền quân tâm mà hỏi:
"Lăng Tuyết tiểu thư có tâm sự thì phải? Nếu như có thể, xin ngài hãy chia sẻ cùng tôi."
Tư Đồ Lăng Tuyết lắc đầu thở dài:
"Ông không hiểu được đâu."
Lão Trương cũng chẳng thể nói gì thêm gì nữa.
Một tiếng sau đó, trực thăng đã đáp xuống nóc một căn biệt thự.
Đây chính là biệt thự Dương Hi.
Biệt thự Dương Hi còn được gọi là biệt uyển Dương Hi. Gọi là biệt uyển vì toàn bộ biệt thự được thiết kế theo phong cách Hy Lạp, có vườn hoa mẫu đơn rộng lớn, những chiếc cột phong cách cổ điển thẳng tắp nhau, mỗi chiếc cột cao lớn có sắc màu trắng tinh khôi khiến người khác phải tán thưởng.
Tỉ lệ cân xứng của những chiếc cột trong tòa biệt thự toát ra sự cao quý và cá tính càng khiến biệt uyển Dương Hi như một tòa thành của một bậc vương tử, cao ngạo nhìn ra bốn hướng.
Khi Tư Đồ Lăng Tuyết đi vào vườn hoa mẫu đơn, Tiêu Đồng Hi đang yên tĩnh chơi đàn tranh.
Tư Đồ Lăng Tuyết khoát tay bảo lão Trương lui xuống, còn bản thân cô lại dựa vào một cây cột, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn.
Tiếng đàn của Tiêu Đồng Hi thê lương, ai oán đến xé ruột xé gan, đau thấu tâm can.
Tư Đồ Lăng Tuyết biết, lúc này, Tiêu Đồng Hi lại đang đau khổ nữa rồi.
Là vì James Andre và Sophia Andre mà đau khổ.
Mấy chục năm qua, Tiêu Đồng Hi vẫn luôn ăn năn vì cái chết của họ.
Cho đến khi tiếng đàn vừa dứt, Tư Đồ Lăng Tuyết mới mở mắt ra, bước vội đến trước mặt Tiêu Đồng Hi, ngoan ngoãn chào hỏi:
"Bà cố, Tuyết Nhi đến thăm bà."
Tiêu Đồng Hi nhìn thấy đứa cháu cố gái yêu quý, tâm tình liền trở nên vui vẻ. Bà vội vàng kéo Tư Đồ Lăng Tuyết lại gần mình, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới, có chút không vui mà nói:
"Con lại gầy đi rồi. Người cao thì 1m70 mà gầy như vậy thật giống như cây sào ấy, rất khó coi."
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe thế cũng chỉ đành cười trừ. Biết làm thế nào được, từ nhỏ liền bị quẳng ở cô nhi viện, ăn uống không có dinh dưỡng, cô làm sao có thể béo được đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!