Chương 42: Đến thăm ông bà cố (Phần 1)

Sáng hôm sau, khi Hiên Viên Liệt thức dậy liền đã thấy Tư Đồ Lăng Tuyết quần áo chỉnh tề, đang ngồi trước gương chải tóc.

Hắn mỉm cười, rời khỏi giường, từ phía sau ôm lấy cô gái mình yêu.

Hiên Viên Liệt cúi đầu xuống, yêu chiều hôn lên sườn mặt của Tư Đồ Lăng Tuyết.

"Chào buổi sáng, bảo bối!"

Vốn dĩ, Hiên Viên Liệt chỉ đơn giản muốn cùng vợ yêu ân ái một chút. Ai ngờ, cô gái nhỏ này rất không nể mặt hắn.

Cô lập tức đưa tay véo mũi hắn.

Auuuu. Hiên Viên Liệt kêu la oai oái, lập tức lùi xa cô ba mét.

"Nương tử, nàng dám mưu sát vi phu!" Hiên Viên Liệt xoa xoa cái mũi của mình. Cũng may cô nhóc này không dùng quá nhiều lực, nếu không, khẳng định là sẽ đau chết hắn.

"Không được chào hỏi như vậy."

Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày không vui. Hắn lúc nào cũng thế, chào hỏi với cô, nếu không ôm thì chính là hôn.

Thật là tức muốn nổ đom đóm mắt mà.

Hiên Viên Liệt nghe cô gái nhỏ nói thế thì cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Nếu bị hắn cưỡng ép thì may ra cô mới chỉ ngủ chung với hắn. Chứ khi mà hắn muốn ôm hay hôn cô thì nhất định là sẽ bị cho ăn đòn no.

Cuối cùng, Liệt đại boss của chúng ta cũng đành chào thua mà ngồi xuống giường.

Nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết đang cột mái tóc xoăn dài của mình bằng sợi dây san hô xanh, Hiên Viên Liệt không tự chủ được mà hỏi:

"Sao lúc nào em cũng dùng sợi dây màu xanh này thế? Không còn cái nào khác nữa à?"

Tư Đồ Lăng Tuyết nghe hắn hỏi nhưng cũng không trả lời, chỉ ném sợi dây còn chưa cột lên tóc về phía hắn.

Hiên Viên Liệt đưa tay bắt lấy sợi dây.

Chính là, không hiểu có phải hắn ảo giác hay không nhưng dường như sợi dây trong tay hắn vừa động đậy.

Một giây sau, câu tự hỏi của Hiên Viên Liệt lập tức được giải đáp, khi mà... từ trong sợi dây, một cái đầu xanh ló ra.

Hiên Viên Liệt bị dọa đến mức sắp vọt tim ra ngoài. Hắn ném ngay sợi dây trong tay đi.

Cũng may, đại tỷ nhà ta đã nhanh chóng bắt lấy sợi dây.

Từ trong sợi dây, một con rắn xanh lè chui ra, men theo tay Tư Đồ Lăng Tuyết mà bò lên vai cô.

Tư Đồ Lăng Tuyết giơ ngón trỏ ra xoa đầu con rắn, vẻ mặt không vui nhìn về phía Hiên Viên Liệt:

"Liệt, anh dọa bảo bối của em sợ rồi!"

Hiên Viên Liệt khóe miệng giật giật, hắc tuyến đầy đầu.

Có nhầm không vậy? Người bị dọa rõ ràng là hắn, vì cái gì mà con rắn đó lại được an ủi? Hơn nữa, trong mắt của cô, chẳng lẽ hắn còn không bằng một con rắn ư?

Thế nhưng, Hiên Viên Liệt làm sao dám nói ra những lời này, chỉ sợ cô không vui lại khổ hắn.

"Em không nên nuôi một con vật nguy hiểm như vậy!" Hiên Viên Liệt nói với Tư Đồ Lăng Tuyết. Hắn có thể nhận ra con rắn kia.

Đó là Trúc Diệp Thanh, một loại rắn kịch độc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!