Chương 22: Anh sẽ ở bên em

"Tiểu Liệt, cô muốn hỏi với cháu một chuyện." Diệp Lam ở đầu dây bên kia nói.

Xin cô cứ nói. Hiên Viên Liệt trầm giọng.

"Cháu sẵn sàng bảo vệ cho Tuyết Nhi thoát khỏi nguy hiểm bằng bất cứ giá nào, kể cả tính mạng của mình chứ?" Diệp Lam hỏi hắn.

"Đó là chuyện đương nhiên thua cô. Lăng Tuyết là người cháu yêu, cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy hết mức có thể." Hiên Viên Liệt vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tư Đồ Lăng Tuyết một cách dịu đang.

Đúng vậy. Cô là người con gái hắn yêu duy nhất trên cuộc đời này. Vậy nên, cho dù mất mạng chỉ để cô được sống thì hắn cũng cam lòng.

"Cháu nói vậy thì cô cũng yên tâm rồi!"

Diệp Lam thở phào như thể chút được gánh nặng trong lòng.

À, cô ơi... Hiên Viên Liệt ngập ngừng lên tiếng.

Sao thế? 

"Cháu tưởng là khi cô biết Lăng Tuyết lại gặp nguy hiểm thì cô sẽ đòi đem em ấy trở về Tư Đồ gia tộc chứ ạ?" Hiên Viên Liệt nghi hoặc mà hỏi.

Ngũ đại gia tộc, ai mà chẳng biết, Diệp Lam yêu con hơn mạng, lúc nào cũng lo lắng cho con còn hơn bản thân mình. Nhất là cặp song bào long phượng thai Lăng Tuyết và Dạ Vũ thì khỏi nói rồi. Đối với hai đứa trẻ này, Diệp Lam coi như là bảo vật vô giá, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ.

Lần này, Tư Đồ Lăng Tuyết suýt nữa mất mạng như vậy, với tính cách của Diệp Lam, chỉ hận không thể một đường bay thẳng tới Hiên Viên gia tộc, đem ái nữ về nhà bảo hộ ngay lập tức. Sao lại có thể yên tâm mà giao cho hắn được nhỉ?

Đầu kia vang lên tiếng cười, sau đó là giọng nói ôn nhu của Diệp Lam.

Nàng hỏi ngược lại:

"Vậy Tiểu Liệt muốn cô đem Tuyết Nhi về Tư Đồ gia tộc hay sao?"

Không ạ. Hiên Viên Liệt lập tức trả lời.

"Thế nên mới nói, để Tuyết Nhi ở lại nơi này chính là còn một dụng ý khác nữa."

"Dụng ý khác? Là gì ạ?" Hiên Viên Liệt tò mò hỏi.

"Chính là để cho con và Tuyết Nhi nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm."

Ơ...

"Ơ cái gì? Con tưởng cô không biết lí do thực sự mà ba con gọi Tuyết Nhi đến Tư Đồ gia tộc hay sao? Nhưng mà, cô tin chắc, con chính là người đàn ông Tuyết Nhi cần. Vậy nên mới tin tưởng mà giao nó cho con." 

"Thế còn Lăng Chí thúc thúc thì sao ạ?"

"Yên tâm, ông chú ngờ nghệch đó của con vẫn chưa biết đâu. Về chuyện này, cô cũng sẽ giữ im lặng. Đừng lo lắng!"

Hiên Viên Liệt thở phào.

Nếu để Lăng Chí thúc thúc biết được thì...

Ưm. Đúng lúc này, con mèo nhỏ bên cạnh hắn khẽ rên lên một tiếng.

Tư Đồ Lăng Tuyết lờ đờ mở mắt. 

Một khắc sau đó, cô liền ngồi bật dậy, hai tay bịt chặt tai mà hét lên: A———

Hiên Viên Liệt thấy vậy liền lo lắng đến phát hoảng, vội vàng kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô chấn an:

"Ngoan, đừng sợ, đã không sao rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!