Chương 21: Nỗi ám ảnh năm hai tuổi

"Cô có biết, một khi đụng đến tôi sẽ có hậu quả gì hay không?" Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh giọng hỏi.

Hạ Kiều Kiều lắc đầu nguầy nguậy một cách khó khăn.

Nó... Tư Đồ Lăng Tuyết rút con dao găm luôn mang bên người ra:

"... sẽ như thế này này."

Sau đó, cô đè con dao lên cổ Hạ Kiều Kiều. Một giọt máu theo đó mà nhỏ xuống bàn tay đang tóm cổ cô ta của Tư Đồ Lăng Tuyết.

"Xin... cô hãy... tha cho tôi... Tôi sẽ... không như thế... nữa." Hạ Kiều Kiều khó nhọc mà nói.

Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn cô ta hồi lâu. Sau đó, cô liền buông tay ra.

Hạ Kiều Kiều ngã xuống đất. Cô ta ôm lấy cổ mà ho sặc sụa: Khụ, khụ...

Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Kiều Kiều. Cô nâng cằm cô ta lên.

"Khuôn mặt này cũng thật xinh đẹp đó." Tư Đồ Lăng Tuyết buông lời tán thưởng nhưng đôi mắt nhìn Hạ Kiều Kiều lại đầy giễu cợt.

Cô cầm con dao găm, lướt nhẹ trên gò má của cô ta:

"Nếu tôi rạch một nhát lên đây thì sẽ thế nào nhỉ?"

Hạ Kiều Kiều lắc đầu sợ hãi:

"Xin cô, đừng làm vậy."

Bộ dạng cô ta run rẩy đến đáng thương.

Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn không nổi cảnh này. Cô đứng dậy, nhìn xuống nói với Hạ Kiều Kiều:

"Tốt nhất là cô đừng nên để chuyện hôm nay lặp lại lần nữa. Tôi biết cô không hề yêu Hiên Viên Liệt thật lòng. Để tôi phát hiện ra cô làm việc gì gây bất lợi cho anh ấy thì cô cứ chuẩn bị đào mồ mà tự chôn mình đi."

Lúc nãy, qua ánh mắt mắt của Hạ Kiều Kiều nhìn Hiên Viên Liệt, cô dám chắc là cô ta không yêu hắn. Vậy nên, chắc chắn cô ta tiếp cận hắn là có ý đồ.

Không hiểu sao, cô lại rất lo lắng khi có người muốn làm hại Hiên Viên Liệt.

Là một loại cảm giác sợ mất đi.

Cô rất sợ mất đi Hiên Viên Liệt.....

Thu con dao găm trở lại tay áo, Tư Đồ Lăng Tuyết xoay người bỏ đi.

Thế nhưng cô không hề biết rằng, khi cô rời đi, Hạ Kiều Kiều liền đau đớn dựa vào tường. Nước mắt như những viên trân châu, lã chã rơi. Miệng lại không ngừng nói:

"Chị Tuyết Tuyết, Kiều Kiều xin lỗi chị. Không phải em muốn hại chị và Liệt thiếu!"

...

Tư Đồ Lăng Tuyết quay trở lại bữa tiệc.

Cô đến bên cạnh Hiên Viên Liệt, choàng tay qua tay hắn.

Sao em đi lâu vậy? Hiên Viên Liệt lo lắng hỏi nhỏ.

"Đã để anh lo lắng rồi. Em phải giải quyết một số phiền phức nên về trễ." Tư Đồ Lăng Tuyết giải thích.

Thấy được sự lo lắng trong mắt của hắn, trong lòng lại đang lên một cỗ ngọt ngào không tên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!