Chương 47: Phát Hiện Rồi

Tin tức Ninh Hinh sẽ đến Mộ thị làm việc được đồn nhanh đến mức đáng sợ không nghĩ đến như vậy, cuối cùng lại chọc Mộ phu nhân tức đến phát điên.

Nhân viên trong Mộ thị cũng nháo nhào cả lên khi nghe tin thiếu phu nhân sẽ đến đây làm việc, còn làm trợ lý cho thư kí Lâm, cuối cùng sếp của chúng ta đang làm gì vậy chứ?

" Bà xã, lần đầu đi làm có phải hồi hộp lắm không?" Anh ghé sát tai cô hỏi.

Ninh Hinh đúng là có chút hồi hộp và hơi áp lực, có lẽ cô làm bản thân căng thẳng quá mức thôi. Cô hít thật sâu, sau đó thở ra để bản thân thoải mái hơn.

" Em ổn mà, em không sao đâu " Cô mỉm cười nói.

" Được rồi, chúng ta vào thôi " Mộ Viên Bách nắm tay cô, kéo cô đi vào đại sảnh của Mộ thị.

Chẳng qua nghe chuyện cô đến đây làm việc, các nhân viên bất ngờ xếp thành hàng dài, sau đó đồng thanh cúi đầu chào đón Ninh Hinh, ai ai đều cũng biết ơn cô, từ khi cô và Mộ Viên Bách hạnh phúc, nhân viên ở đây cũng được hưởng lây cái hạnh phúc đó.

Thật ra là không bị bắt tăng ca đó ahaha.

" Chào thiếu phu nhân " Tất cả đồng thanh chào đón Ninh Hinh, ai ai cũng mở miệng cười tươi như được mùa vậy.

Ninh Hinh không nghĩ mình được chào đón đến vậy, cô cảm động nhìn mọi người, cũng cúi đầu nói lời cảm ơn.

" Cảm ơn mọi người, thật sự cảm ơn mọi người màng chào đón này ".

Nhìn thấy mọi người ai ai nấy nấy đều vui, thấy Ninh Hinh thì nhân viên ai ai cũng vui vẻ chào đón, còn ai thấy anh liền sợ đến muốn ngất đi.

Anh đáng sợ lắm à? Đâu có, Mộ Viên Bách anh trông đẹp trai vậy mà, chẳng lẽ vẻ đẹp trai này do quá đẹp nên đã làm mọi người sợ hào quang tỏa ra từ anh chứ?

Nước Pháp.

Mộ Viên Thần cuối cùng cũng đã trở lại đây với bảo bối của mình, sức khỏe của bà nội đã tốt hơn, anh cũng nên trở về với Dụ Bạch Ngôn, để bảo bối của mình ở một mình thế này thì không ổn tí nào.

Mộ Viên Thần kéo vali vào nhà, vừa mở cửa ra trước mặt anh căn nhà như bãi chiến trường, không thấy Dụ Bạch Ngôn đâu.

"Chuyện gì thế này?" Mộ Viên Thần lẩm bẩm, nhìn thấy quản gia đang nằm trên sàn, anh chạy đến đỡ lấy ông lên.

Ai đã đánh quản gia trọng thương đến như vậy chứ?

" Quản gia, quản gia…ông làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?".

" Cậu…cậu chủ…" Quản gia lờ mờ tỉnh dậy, ông đưa tay lên.

" Mau.. mau cứu Tiểu Ngôn…thằng bé bị đưa đi rồi " Quản gia nói.

Mộ Viên Thần sững sờ, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, ai đã đưa Dụ Bạch Ngôn đi chứ? Bảo bối của anh bị đưa đi đâu rồi?

Điện thoại anh bất ngờ vang lên tiếng chuông, anh đỡ quản gia nằm xuống, sau đó lấy điện thoại ra nghe máy.

Là…mẹ anh gọi đến?

" Đừng nói là…".

Anh vội bắt máy, hy vọng mẹ anh vẫn chưa…

[ Có phải con đang trở về bên Pháp không?]

" Vâng, thưa mẹ " Mộ Viên Thần bình tĩnh đáp, anh nên giữ bình tĩnh, không được kích động mất công lại bị lộ.

[ Ô tiếc quá, mẹ đã lỡ cho người đưa bảo bối nhỏ của con về đây rồi ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!