Tần Dĩ Duyệt thấp giọng kêu một tiếng, liền vội vàng đứng lên đi nhặt văn bản tài liệu bay tứ tung.
Chu Tử Dương thấy thế, lập tức đi tới giúp.
"Tiểu Duyệt. Để Anh giúp em."
"Không cần. Tôi có thể tự mình xử lý." Tần Dĩ Duyệt bình thản nói.
"Em cứ như vậy từ chối, cách xa anh sao?"
Tần Dĩ Duyệt không ngừng nhặt tài liệu, nhàn nhạt nói: "Nếu không thì sao?"
Chu Tử Dương bị cô hỏi khó, trong lúc nhất thời không biết trả lời cô như thế nào.
"Việc đó không phải như em nghĩ. Tiểu Thanh nói đều không phải là sự thật."
"Chúng ta đã chia tay rồi, anh cùng Diệp Thanh là bạn bè cũng là sự thật. Không cần phải nói lại chuyện trước kia để tìm phiền phức đâu."
"Tiểu Duyệt. Em cần gì phải dùng thái độ như vậy để nói chuyện với anh? Em trước kia cứ như vậy. Hiện tại em vẫn còn như vậy."
Tần Dĩ Duyệt mở miệng, đang muốn nói chút gì đó.
Chợt nghe đến giọng nói bén nhọn của Diệp Thanh. "Tần Dĩ Duyệt. Cô còn có xấu hổ hay không, trước mặt mọi người quyến rũ bạn trai tôi?"
Lúc này, thời gian nghỉ ngơi đã xong.
Không ít người bắt đầu trở về rồi. Bị tiếng nói cao vút của Diệp Thanh làm chú ý, dùng một loại ánh mắt xem kịch vui nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cảm giác được những ánh mắt.... nhiều chuyện kia, cũng không muốn tham dự chuyện địch thủ tổn thương một ngàn, tự tổn thương bản thân tám trăm này.
Nhưng Diệp Thanh thật vất vả bắt được một cơ hội để cô khó chịu làm sao có thể cho cô đơn giản né tránh.
"Bề ngoài nhìn qua đứng đứng đắn đắn đấy, không nghĩ tới cô dám không biết xấu hổ như vậy! Cô đem mọi người trở thành người mù hết sao?"
Tần Dĩ Duyệt mấp máy miệng, chuẩn bị đứng dậy phản kích, thì có một người so với cô còn sớm hơn.
"Vị hôn thê của tôi từ khi nào ánh mắt lại kém như vậy, vừa ý loại người này rồi hả?" Âm thanh lạnh lùng bức người của Hạ Kiều Yến từ ngoài cửa vang lên.
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn sang.
Tần Dĩ Duyệt cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Hạ Kiều Yến từ trong sự vây quanh của nhiều người bước đến.
Hạ Kiều Yến híp lại mắt, ánh mặt trời cuối mùa thu dừng lại trên khuôn mặt của anh, trên người tràn ngập ánh sáng trong trẻo, rực rỡ. Chói mắt không thôi, phảng phất tựa như toàn bộ ánh mặt trời lập tức tụ tập đến trên người của anh rồi.
Đôi mắt thâm thúy như biển sao chỉ dừng lại trên người Tần Dĩ Duyệt, căn bản xem như những người khác là vô hình.
Lúc đi đến bên người Tần Dĩ Duyệt, anh tự tay đem cô nhẹ nhàng nâng dậy.
Sau đó, tự nhiên mà kéo cô ra sau lưng.
Ánh mắt lạnh như băng mà nhìn về phía Diệp Thanh, "Cô mới vừa nói cái gì, làm phiền cô nhắc lại lần nữa."
Diệp Thanh nhìn Hạ Kiều Yến, gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Chu Tử Dương thấy rõ Hạ Kiều Yến, nhận ra anh là người đàn ông áp Tần Dĩ Duyệt trong vách thang máy, trong lòng tức giận đầy trời, chất vấn: "Anh là gì của Tiểu Duyệt?"
Hạ Kiều Yến liếc xéo hắn, "Tuổi còn trẻ nhưng lại bị lãng tai, tôi vừa rồi không có nói rõ ràng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!