Tần Dĩ Duyệt nghe được toàn thân rét run, "Baba đã đi làm nhiều năm như vậy, không có khả năng xảy ra vấn đề rõ ràng đến thế, baba lại không có chú ý nó được. Ông ấy qua tay nhiều hạng mục, xếp đặt thiết kế các phần nhà ở như vậy, baba sẽ không phát xảy ra những sai lầm như vậy."
"Mẹ cũng không tin, nhưng hiện tại tất cả chứng cứ chính xác đều chỉ hướng ông ấy."
"Nói như vậy. Hiện tại baba đã bị mang đi điều tra?"
Lạc Minh Mị vô lực mà gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt đã trầm mặc hồi lâu, "Mẹ, tại sao hai người lại không nói chuyện này cho con?"
Lạc Minh Mị há to miệng, rồi nói ra: "Nói cho con, con nhất định sẽ làm cho con rể giúp đỡ. Các con vừa mới kết hôn, mẹ không hi vọng con rể bị chuyện của nhà của chúng ta liên lụy quá nhiều. Cho thông gia cảm thấy chuyện nhà chúng ta quá nhiều ảo tưởng. Sau đó con ở Hạ gia không sống tốt được."
Tần Dĩ Duyệt trong lòng vừa đau vừa ấm áp, "Chuyện này nếu như chúng ta xử lý không được, chỉ có thể lại để cho Kiều Yến hỗ trợ. Nếu chuyện của baba bắt đầu lớn hơn. Bọn họ mới biết được, khi đó họ sẽ cảm thấy chúng ta căn bản không có đem bọn họ làm người một nhà."
Lạc Minh Mị thở dài, "Con nói cũng đúng. Con đêm nay trở về, cùng con rể nói thử. Xem thằng bé có phản ứng gì."
"Baba không ở nhà, con đêm nay ở lại cùng mẹ."
"Cảm mạo có thể có bao nhiêu yếu ớt chứ, chỉ cần con đừng ở trước mặt mẹ làm chướng mắt, mẹ còn có thể chạy nhảy hơn mấy chục năm nữa đấy."
Tần Dĩ Duyệt hừ một tiếng. Đem thức ăn một lần nữa chuyển đến trên bàn cơm.
Tuy nhiên Lạc Minh Mị không có để cho Tần Dĩ Duyệt ở nhà, Tần Dĩ Duyệt đến mười giờ đã lái xe quay trở lại biệt thự.
Trở lại biệt thự, cũng đến mười một giờ rồi.
Hạ Kiều Yến vẫn ngồi ở phòng khách xử lý công việc.
Mặt như tranh vẽ hết sức chuyên chú mà nhìn Laptop trên gối, ngón tay thon dài ở trên bàn phím rất nhanh di chuyển.
Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới anh ta sẽ đợi mình, thấy anh đang bận nên động tác nhẹ nhàng hơn.
Hạ Kiều Yến sau khi đem tài liệu đã sửa chữa xong gửi cho trợ lý, ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Mẹ thế nào rồi?"
"Bị cảm bình thường thôi, làm anh lo lắng."
"Không có việc gì là tốt rồi." Hạ Kiều Yến chỉ vào ghế sô pha đối diện mình, "Em ngồi đi."
Tần Dĩ Duyệt nghe lời mà ngồi xuống, ở trong lòng đắn đo xem nên nói chuyện của baba như thế nào với Hạ Kiều Yến.
Do dự trong một lúc, sau đó cô nói ra: "Thổ hào, em khả năng cần anh trợ giúp."
"Hả?" Hạ Kiều Yến lên tiếng.
Cái giọng nói kia có chút lười biếng, lại có vài phần mị hoặc.
"Baba em gặp một chuyện, em xử lý không được." Tần Dĩ Duyệt đem chuyện đã xảy ra kể từ đầu đến cuối.
Hạ Kiều Yến nghe xong suy tính một lúc, nói ra: "Anh muốn nói với em cũng là chuyện này, thời gian trước anh chỉ bận bịu quan tâm Tiểu Bảo cùng chuyện của công ty, hôm nay mới biết được. Anh tin bố em, chuyện này anh sẽ để cho những nhân viên liên quan đẩy mạnh điều tra, sẽ không để cho bố chịu oan."
Tần Dĩ Duyệt hốc mắt bỗng dưng hồng hồng, gần như sắp khóc.
Hạ Kiều Yến mới biết cô trong thời gian ngắn ngủi, ngay lúc gặp chuyện lại lựa chọn tin tưởng cô, tin tưởng bố cô.
"Thổ hào, cám ơn anh." Tần Dĩ Duyệt hít hít cái mũi, nức nở nói.
"Em lên lầu nghỉ ngơi đi. Khi nào có tin tức mới, anh sẽ nói cho em biết ngay, em cũng đừng làm cho mẹ lo lắng."
"Vâng." Tần Dĩ Duyệt có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu sau đó đi lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!